Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc nhận ra Tô Minh chính là đồng môn Cửu Phong năm đó, Tử Yên mở to mắt, cô không thể tin điều mình đã thấy. Thật ra trước đó cô có do dự, nhưng hai chữ sư điệt của Tô Minh như sấm sét khiến Tử Yên ngây ra.

“Ngươi...ngươi thật là Tô Minh?” Tử Yên nhìn Tô Minh, mãi đến giây phút này cô vẫn khó đem người Cửu Phong trong ký ức và người bây giờ phất tay một cái là khiến cường giả trung kỳ Man Hồn run sợ bỏ trốn dung hợp thành một.

“Phải kêu sư thúc.” Tô Minh nhìn Tử Yên, mặt lộ nụ cười. Với Tô Minh, cô gái trước mắt chẳng những là chị của Tử Xa, còn là người Nhị sư huynh yêu mến.

“Tô...sư thúc.” Tử Yên chần chờ một chút, bản năng chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh, trong mắt vẫn còn đọng kinh sợ.

“Năm đó ta không về Man tộc, không biết Cửu Phong ra sao?” Tô Minh nhìn cô gái trước mặt, nay cô không bằng như xưa, ngày chưa thiếu nữ yểu điệu thanh tú giờ như trung niên, khóe mắt đuôi chim tuy không rõ ràng nhưng vẫn thấy được chút chút.

Năm tháng nhẹ lướt qua người cô gái, mang đi không nhiều nhưng để lại tang thương và trưởng thành. Thiếu nữn năm đó bây giờ đã thành một người đàn bà phong vận quyến rũ. Năm ấy cô vốn xinh đẹp, bây giờ dù tuổi lớn nhưng vẫn động lòng người, có loại khác với thiếu nữ, nhưng xem khoảng cách giữa cô và Nha Mộc thì dường như quan hệ không bình thường.

Tử Yên nghe Tô Minh hỏi chuyện, đè nén chấn kinh, thay thế là phức tạp. Cô không nghĩ đến Tô Minh mất tích hai mươi năm, giờ xuất hiện trước mặt mình đã cường đại như vậy, cái loại cường đại này là cô nằm mơ cũng không dám tưởng.

Bây giờ đối phương có thể nói xứng với chữ sư thúc, khiến Tử Yên bất giác biểu tình phức tạp xen lẫn kính sợ.

“Thiên Hàn Tông vào mười lăm năm trước...chia cắt, Thiên Môn rời đi, mang theo nhiều đệ tử tài năng, lên chín tầng trời dựa vào lực Thiên Môn để kháng tai biến Đông Hoang. Núi dưới đất còn ở đó, đã bị vứt bỏ, đồng môn các phong đều tứ tan. Ta và mấy tỷ muội đồng môn cùng rời đi, trên đường gặp rất nhiều chuyện, mãi đến khi...gặp Vân Lai tiền bối.” Nói đến đây thì biểu tình Tử Yên có chút buồn rầu và khó nói.

"Còn Cửu Phong, năm ấy tông môn rối loạn, ta...ta không để ý lắm.” Tử Yên nói đến đây thấy Tô Minh hơi cau mày.

“Nhưng ta nhớ nhị sư thúc trước khi đại loạn vài năm có ra ngoài, dường như chưa từng trở về.” Tử Yên vội nói.

Tô Minh im lặng, hồi lâu sau ngẩng đầu nhìn hướng Man tộc phía xa.

"Sư tôn của ta thì sao?"

“Thiên Tà Tử sư tổ, ta...ta không rõ lắm. Nhưng ta biết Đại sư huynh của Tô sư thúc vào năm thứ năm Vu Man đại chiến có xuất quan, rời đi rồi không biết có trở về không.” Tử Yên ngẫm nghĩ, vội nói.

Cô nhìn Tô Minh dù hai mươi năm không gặp nhưng những chuyện cũ còn đọng trong ký ức. Nhị sư thúc Cửu Phong thích mình, sao cô không nhìn ra được? Nhưng giờ nghĩ lại, trong lòng Tử Yên trừ cay đắng ra còn có loại thương hải tang điền.

'Nếu năm đó mình cùng Nhị sư huynh của hắn một chỗ, vậy bây giờ...’ Tim Tử Yên đau nhói, lặng im không nói.

Nha Mộc ở một bên biểu tình hoảng hốt, nghe Tử Yên và Tô Minh đối thoại, dần dần y mở to mắt, ngây ngốc nhìn hắn, hô hấp biến dồn dập.

“Mặc Tô...Mặc tôn...Tô Minh” Nha Mộc nhìn Tô Minh, đầu óc rối loạn, y nhận ra Tô Minh, nhận ra người này chính là lúc trong Thu Hải bộ lạc cùng mình ở bên đống lửa trò chuyện.

Cũng nhận ra...

"Vãn bối Nha Mộc bái kiến tiền bối, ân tái tạo của tiền bối, vãn bối cả đời khó quên!” Nha Mộc vội lùi vài bước chắp tay thật sâu cúi đầu hướng Tô Minh.

Cái cúi đầu này, y bái là Hồng La năm đó cùng với khi Hồng La giết Hậu Vu Thu Hải bộ lạc thì đem toàn thân sự sống tặng cho Nha Mộc, khiến y bây giờ nửa bước vào hàng Hậu Vu. Tất cả chuyện năm xưa trong dòng chảy thời gian chậm rãi bị người có lòng biết, đặc biệt người từng gặp Tô Minh và quen biết hắn.

“Ta không ngờ Mặc tiền bối và người yêu của ta là đồng môn, đến từ Thiên Hàn Tông Man tộc.” Nha Mộc biểu tình cung kính, đứng thẳng dậy có chút cảm thán.

“Người yêu?” Mắt Tô Minh co rút.

Hắn không quen biết nhiều với Nha Mộc, không tính có tình cảm gì, miễn cưỡng xem như cố nhân mà thôi, hoàn toàn khác với Tử Yên.

Tô Minh con ngươi co rút mà người ngoài thấy là như có ánh sáng vàng chợt lóe, áp lực nhiếp hồn người từ hai mắt bắn ra, khiến Nha Mộc trông thấy có cảm giác như tinh thần tan vỡ, lại thụt lùi, đầu óc trống rỗng, y như con thuyền trong biển động tùy thời tan vỡ. Loại áp lực này không giận mà uy khiến mặt Nha Mộc biến sắc, như sắp tắt thở. Trong mắt y, Tô Minh chiếm hết tất cả tinh thần, chỉ cần một ý niệm của đối phương lập tức cắt đứt sự sống của mình, chết ngay.

Tử Yên liên tục bước tới trước, chặn ánh mắt Tô Minh nhìn Nha Mộc, biểu tình phức tạp, lộ ra tang thương năm tháng để lại. Cô mở miệng như muốn nói cái gì.

“Đây là chuyện riêng của các ngươi, không liên quan Tô ta. Chẳng qua ta không rõ, Nhị sư huynh của ta có chỗ nào không xứng với ngươi?” Tô Minh cau mày nhìn Tử Yên, lắc đầu.

"Các ngươi đi đi."

Tử Yên mặt tái nhợt, im lặng chắp tay hướng Tô Minh, kéo Nha Mộc một bên tinh thần còn hốt hoảng, hai người thụt lùi định đi thì Tử Yên do dự, ngoái đầu nhìn hắn.

“Tô...sư thúc, ngươi còn nhớ Hàn Thương Tử không? Năm đó tông môn biến cố, nàng và ta cùng đến đây, nếu ngươi còn nhớ nàng thì ta cầu xin ngươi, hãy giúp đỡ nàng.” Tử Yên nhìn Tô Minh, khẽ nói.

“Nghĩ tình đồng môn, nghĩ tình nàng năm đó...vẫn luôn yêu ngươi, xin Tô sư thúc giúp đỡ nàng."

"Hàn Thương Tử.” Tô Minh nghe nói tên này, trước mắt hiện lên một cô gái xinh đẹp.

Cô gái ánh mắt dịu dàng, tính tình mềm mỏng, còn có ánh mắt kiên cường. Từng màn ở Hàm Sơn thành, dây dưa với Tư Mã Tín, hiện ra trong đầu Tô Minh. Những ký ức bám bụi nhưng lúc này ngày càng rõ ràng.

“Phương Thương Lan.” Tô Minh bình tĩnh nói.

"Chính là Phương sư muội!” Tử Yên nghe Tô Minh nói ra tên Hàn Thương Tử thì đôi mắt lộ kích động.

“Bốn năm trước Vân Lai tiền bối muốn khiến Phương sư muội làm thị thiếp, bởi vì Phương sư muội luyện công nên dời lại. Hai năm trước vẫn như vậy, nhưng hôm nay công pháp Phương sư muội thành, việc này khó thể kéo dài. Một khi Vân Lai tiền bối xuất quan lại đưa ra yêu cầu thì Phương sư muội sẽ không cách nào từ chối.” Tử Yên nhìn Tô Minh, vội vàng nói.

Tô Minh im lặng, trong ký ức bóng dáng cô gái càng rõ ràng hơn, những gì trước kia giờ nhớ lại như cách một tầng vải. Hai mươi năm thời gian không lâu, nhưng Tô Minh ở bất tử bất diệt giới luân hồi vô số lần khiến biểu tình của hắn vẫn có tang thương, người ngoài nhìn không thấu.

Tử Yên vẫn đang chờ Tô Minh trả lời, mãi đến khi Nha Mộc tỉnh táo lại, nhìn Tô Minh thì thể xác và tinh thần sợ hãi, hắn vẫn không mở miệng. Hắn đứng đó nhìn phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mặt Tử Yên ngày càng tái nhợt, cuối cùng cô cười thảm nhìn Tô Minh, mắt dần ướt nước.

“Thôi, đây không phải chuyện của ngươi, ngươi không có lý nào phải đi giúp đỡ. Ta biết năm đó Nhị sư huynh ngươi có ý với ta, nếu thời gian có thể đảo ngược, nếu ta có thể trở lại trước đó, vậy ta sẽ chọn chấp nhận. Nhưng đây là không khả năng, đúng không? Nha Mộc nói không sai, ta là song tu bạn lữ với hắn, ta không phải là tuổi xuân năm đó nữa. Ta chẳng những là song tu bạn lữ của hắn, ta thậm chí từng là thị thiếp của Vân Lai tiền bối, sau đó bị hắn xem như vật phẩm đưa tặng Nha Mộc!” Tử Yên mặt tái nhợt, cười thảm, thanh âm có chút thê lương. Nước mắt cô không ngừng rơi, dường như đè nén nhiều năm giờ không thể kiềm chế được nữa, bùng phát.

“Ngươi có thể khinh thường ta, nhưng ngươi không phải là ta, ngươi vĩnh viễn không hiểu một người con gái bị tông môn vứt bỏ, đối mặt tai biến Đông Hoang tùy thời đến, tại Mặc tôn hỗn loạn nên sinh tồn ra sao! Tính cách Thương Lan có chút yếu đuối, hai chúng ta ở trong hỗn loạn trước khi tai kiếp đến, thế giới không còn trật tự, mọi thứ nằm trong phép tắc cường giả sinh tồn, làm sao sống! Mãi đến khi gặp Vân Lai tiền bối, hắn nhìn trúng Thương Lan, nhưng tính tình nàng ấy trong yếu đuối có cứng cỏi, thà chết không theo, là ta thay nàng trở thành thị thiếp của Vân Lai tiền bối, uốn người nịnh nọt mới khiến hai chúng ta sinh tồn trong tai kiếp, còn đi tới đất Vu tộc. Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn sinh tồn, dù có sai nhưng sống được thì là chính xác. Ngươi có thể không giúp đỡ Thương Lan, chỉ là hai mươi năm trước nàng trong lòng chứa sai người rồi!"

Tử Yên lau nước mắt, trong mắt lộ kiên cường, mặc kệ Tô Minh, nhoáng người hóa thành cầu vồng bay lên trời. Nha Mộc theo sau, lặng lẽ đi theo, ánh mắt nhìn Tử Yên tràn đầy dịu dàng và thương hại, còn có che chở ẩn trong đáy mắt.

Y thích Tử Yên, từ mấy năm trước lần đầu gặp gỡ thì đã thích cô gái bình thường mỹ diễm nhưng ẩn chứa đau thương. Loại yêu mến này trong một lần tình cờ y thấy đối phương một mình đứng bên đá ngầm nhìn nước biển đầy trời, mắt ngấn nước và tràn đầy mệt mỏi thì đọng lại trong lòng Nha Mộc, vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Cho nên y cầu xin Tuyệt Vu Tông Trạch, trả cái giá rất lớn đem Tử Yên từ chỗ Vân Lai, đem cô đã bị Vân Lai chán mua trở về.

Tô Minh ngẩng đầu nhìn Tử Yên và Nha Mộc rời đi, dù vẻ mặt hắn bình tĩnh nhưng trong lòng bị lời nói của cô lay động.

“Nàng ở đâu?” Tô Minh chậm rãi hỏi. Vốn hắn không định từ chối, chẳng qua bị ký ức làm hoảng hốt mới khiến Tử Yên hiểu lầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
09 Tháng chín, 2018 16:34
Hạc bà nội nó
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:22
nếu bạn đọc truyện tu chân, tiên hiệp nhiều sẽ thấy truyện này rất hay
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:45
theo mình thấytruyện này hay nhất mình từng đọc . hơn pntt tn nhiều
Diêm Vương_91
11 Tháng bảy, 2018 17:20
coi chừng tẩu hỏa nhập ma
minhngocbinhnghi
11 Tháng bảy, 2018 12:09
why....why...
Lôi Phi Thần
03 Tháng bảy, 2018 16:02
Đọc 200c chả hiểu cái gì . Rắc rồi tùm la tùm thôi . Mn bảo hay , thôi cố gắng đọc tiếp vậy
Lê Minh Dương
18 Tháng sáu, 2018 22:06
truyện rất hay và sâu sắc
phoenix987
10 Tháng sáu, 2018 01:37
đừng quan tâm ta
Đàm Vấn Thiên
06 Tháng sáu, 2018 17:33
hix, đọc dịch mà xưng anh với tôi, cô thấy ngượng ngượng sao ấy
Đường Thất Thất
04 Tháng ba, 2018 02:17
Truyện hay nhé
Nguyễn Cường
15 Tháng một, 2018 17:33
mình nghĩ dịch giả nên chau chuốt ngôn từ hơn, một số từ giữ nguyên Hán Việt sẽ hay hơn là dịch hết sang tiếng Việt.
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:41
mà cũng khó hình dung xem các chân tinh bao bọc nhau như thế nào
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:40
đọc được 800 chương mà nhiều tu tinh quá không thể nhớ hết được
Vô Danh
25 Tháng mười hai, 2017 10:16
Má đọc thì cũng hấp dẫn đấy mà câu chữ quá. Tính cách mian cố chấp quá. Đọc mà tức anh ách
BÌNH LUẬN FACEBOOK