Sau khi ông lão chết, trường kích sắc thanh đồng chuyển thân kích, thần thức lan tràn lấy nơi này làm trung tâm khuếch tán tám hướng. Phạm vi tản ra rộng lớn, chớp mắt đã tràn đến Thiên Lam Thành, hướng nam, đông, tây, bắc, bốn góc tận cùng đất Nam Thần. Phủ trùm cả đất Nam Thần!
Khoảnh khắc này, trên đất Nam Thần, tất cả người nước ngoài dù là tu vi gì đều sợ vỡ mật, dù là ông lão Thiên Hàn đại bộ lạc cũng giống vậy.
Tiên tộc mạnh thì sao chứ, giờ phút này khi trường kích giáng thế lại không dám lộ ra chút hơi thở. Đôi mắt đầy kinh khủng và căng thẳng, đủ thấy nhiều năm trước người để lại trường kích này cường đại, đủ thấy trên đất Man tộc, người ngoài tộc rốt cuộc…vẫn là ngoài tộc!
Trường kích ở trên trời chậm rãi tiến lên, thần thức tản ra xong thân kích bỗng phát ra tiếng ù ù. Tiếng kêu xuyên qua khoảng cách, quanh quẩn nguyên bầu trời Nam Thần. Thanh âm kia tựa như khiêu khích! Hình như đang khiêu khích tất cả tiên tộc trên đất Nam Thần bây giờ ẩn núp, không tiên tộc nào dám tỏa ra hơi thở!
“Mạnh như vậy…”
Trên đất Vu tộc mắt thường không thấy, nơi chốn Tô Minh muốn tới, trên bình nguyên ngoài núi Giáng Trần, đứng bốn ông lão. Bốn ông lão này ai cũng mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn không trung lộ ra hoảng sợ.
Trước đó họ nhận ra bầu trời khác lạ thì lập tức nhích người, nhưng đến đây thì không thể không đáp xuống, không dám tiếp tục bay đi.
“Đây chính là Man tộc…đáng sợ, Man tộc bí ẩn!”
“Hèn chi tông chủ khát vọng Man tộc như vậy mà cứ dặn đi dặn lại chúng ta đừng phóng ra quá nhiều hơi thở tiên tộc. Nếu thật phóng ra thì nhất định phải có túc nữ ở bên che đậy Man Thần.”
“Đây là lần thứ ba ta trông thấy nó xuất hiện. Các ngươi là sau này mới giáng trần, ta từng thấy hai lần, mỗi lần đều là đạo hữu không tin nơi này bí ẩn triển khai tu vi, dẫn đến tai kiếp tử vong.”
Dưới đất Thiên Lam Thành, coi như là Thiên Lam lão tổ cũng lộ vẻ căng thẳng. Hai người khác mặt không chút máu, kiềm chế chặt chẽ hơi thở tu vi, mắt lộ hoảng sợ và kinh khủng.
“Man tộc thế nhưng có vũ khí cường đại đến vậy. Lực lượng một kích này có thể so với đỉnh bước thứ hai, sợ là nhóm tông chủ có giáng xuống thì khó thể trốn khỏi sát khí này! Cái này…cái này…pháp bảo này quả thật là nghịch thiên!!!”
“Đây rốt cuộc là vùng đất gì thế này, chỉ một đồ vật đã có lực lượng nghịch thiên đến thế!!! Man tộc yếu đuối, Vu tộc càng không đáng để ý, nhưng tại sao thế giới yếu ớt này lại có pháp bảo như vậy?”
“Chẳng lẽ đây là lý do tông chủ và các trưởng lão cực kỳ chú ý đất Man tộc? Nơi này thật là quá khủng khiếp, ta không thể tưởng tượng Man tộc yếu ớt làm sao sẽ có pháp bảo vốn không nên tồn tại trong không gian này! Hơn nữa pháp bảo rõ ràng có linh thức. Nó…là ai để lại nó? Nó…thuộc về ai?”
“Không lẽ là…Man Thần đời thứ nhất đó!? Đoạn lịch sử khuất nhục của tiên tộc, cái tên nô dịch tiên tộc ta, khiến tiên tộc chết bảy phần tộc nhân. Trong năm tháng đó nếu cường giả tiên tộc khai tông lập phái đều phải quỳ lạy hướng Man tộc, nếu được thừa nhận thì mới được mở tông, Man Thần đời thứ nhất!”
“Thiên Lam đạo hữu, đất Nam Thần tồn tại vật đó, vậy có phải chứng minh ở chỗ khác đất Man tộc cũng có pháp bảo như vậy?”
Địa cung bởi vì trường kích xuất hiện dẫn đến tinh thần chấn động. Thật lâu sau, Thiên Lam lão tổ phát ra giọng trầm thấp.
“Ba đại lục khác đều có thánh khí Man tộc như vậy tồn tại. Nhưng so với chúng nó, chân chính khủng bố là tộc thần Man tộc Đại Ngu vương triều…Đại Hoang đỉnh. Vật đó được gọi là tộc khí, các ngươi có thể tưởng tượng nó cường đại cỡ nào!”
Trừ địa cung Thiên Lam Thành ra, người tiên tộc tồn tại trên đất Man tộc bây giờ trong tiếng trường kích khiêu khích kêu không dám tỏa ra chút hơi thở tiên tộc. Đối mặt thánh khí Man tộc đủ một chiêu giết chết chúng, tất cả người đối mặt nó thì sẽ dâng lên nỗi sợ hãi pháp bảo cường đại này. Dù là ở trong tiên tộc của chúng đều cực kỳ hiếm thấy loại vật như vậy. Pháp bảo cỡ này nếu muốn thu lấy thì khó khăn to lớn, gần như không khả năng.
Bây giờ bầu trời vang tiếng ù ù, tiên tộc trên đất Nam Thần lặng ngắt như tờ, trừ…trên bầu trời, hướng Thiên Lam Thành, người đàn ông trung niên mặc đế bào đội đế quan bước tới.
Người này mặt không biểu tình, ở trên người y chẳng lộ ra chút hơi thở tiên tộc. Nhưng y không có linh trí, chỉ có bản năng. Bởi vì không có linh trí nên đối mặt tiếng kêu khiêu khích cũng tốt, hay uy áp trên bầu trời cũng thế, y không thèm để ý. Bởi vì chỉ có bản năng, bây giờ y cất bước, hơi thở tiên tộc lộ ra không quá rõ ràng. Chẳng biết người y tồn tại thứ gì mà thần thức trường kích quét qua người y thì giống như bình chướng vô hình trên người ông lão trước khi chết, làm như không thấy.
Trường kích trên trời từ từ bay ra một khoảng cách thì không phát ra tiếng kêu khiêu khích nữa, trở lại khe hở trên trời, chậm rãi biến mất vào trong. Khe hở theo đó khép lại, uy áp tan biến. Bầu trời hồi phục như thường.
Dù là vậy thì người tiên tộc trên đất Nam Thần ai cũng sợ vỡ mật, sau này trong thời gian khá dài hành động cực kỳ cẩn thận.
Tô Minh ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm trường kích mãi đến khi nó biến mất. Trong mắt hắn chớp lóe tia sáng kỳ lạ, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài tiếc nuối.
“Đáng tiếc ta không thể thu phục được vật này, nếu không thì…” Tô Minh tóc đỏ lắc đầu, xoay người, ánh mắt rơi vào cô gái tóc dài đứng một bên.
Cô gái từ đầu tới cuối không lộ ra nhiều hơi thở tiên tộc, thi triển thuật Che Man Thiên đa số là dựa vào máu trong bình. Cho nên dù trường kích xuất hiện, giết chết ông lão nhưng nó không thèm nhìn cô.
Bây giờ cô cũng nhìn hướng Tô Minh, thân thể mềm mại run lẩy bẩy giữa chừng không trung. Ánh mắt giao nhau với Tô Minh thì né tránh mắt hắn.
Tô Minh vẻ mặt lạnh lùng từng bước một đi hướng cô gái. Cô gái tóc dài mặt tái nhợt, lùi vài bước, nhưng dường như đặt ra quyết tâm, không lùi nữa, bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
Tô Minh đi tới trước mặt cô gái, ánh mắt quét qua người cô, ngón trỏ tay phải nâng lên, móng tay chỉ vào trán cô.
Thật lâu sau, Tô Minh giơ lên ngón tay.
“Vốn nên giết ngươi, nhưng ngươi miễn cưỡng phù hợp yêu cầu của bổn tọa, tha cho ngươi khỏi chết!” Tô Minh tóc đỏ từ từ nói, vung tay áo. Lập tức có luồng gió đỏ xuất hiện cuốn lấy cô gái tóc dài và chính hắn lao hướng chân trời, chớp mắt biến mất.
Phạm vi mấy chục dặm ngoài núi Giáng Trần mắt thường khó thấy trên đất Vu tộc, có một rừng núi cực kỳ nổi tiếng tại vùng này, rừng nổi tiếng vì nó cực kỳ đẹp. Đó là rừng núi đỏ rực, lá cây đỏ rất đặc biệt, mặc kệ là mùa gì chỗ này đều đỏ rực một mảnh, từ xa nhìn lại đầy núi lá đỏ ở trong gió lung lay như ngọn lửa đốt cháy.
Có gió thổi qua, quét lá đỏ trong núi phát ra tiếng xào xạc, mang theo mùi hướng. Một ít lá đảo vòng trong gió, theo gió cùng múa.
Trên mặt đất đầy lá cây, những lá này đa số là màu đỏ, chỉ một ít khô quắt phủ lên mặt đất, khiến người đi bên trên như đạp trên lửa.
Tô Minh tóc đỏ mang theo cô gái tóc dài khoảng hai tiếng trước đã đến đây. Ở trong gió, trong tiếng lá cây xào xạc, bốn phía lá cây đỏ như sương quanh quẩn, hợp thành quả cầu lá phong to lớn yên tĩnh tồn tại chính giữa rừng núi.
Mãi đến khi chân trời ráng màu, ánh hoàng hôn khiến lửa đỏ nơi đây nhuộm màu vàng, thoạt trông tràn đầy vẻ đẹp đặc biệt. Quả cầu lá phong trong rừng chậm rãi tản ra. Theo nó tản ra, lá cây rơi xuống, Tô Minh từng bước một bước ra.
Mái tóc của hắn như hòa cùng lá phong nơi đây. Dù có lá cây rơi trên đầu hắn, nhìn thoáng quá khó thể phân biệt. Quần áo hắn đỏ rực, tương tự như vậy, hắn đi ra từ lá phong như đứa con sinh ra từ rừng đỏ rực này.
Mặt hắn không tái nhợt mà có chút máu. Đôi môi đã hoàn toàn hồi phục màu bình thường. Chỉ có ấn ký hóa đào giữa trán càng diễm lệ.
Sau lưng Tô Minh, lá phong tán loạn ngồi xếp bằng một cô gái. Cô gái tóc dài xõa vai, mở to mắt nhìn Tô Minh đi xa, ánh mắt càng phức tạp hơn. Quần áo cô ngay ngắn, chỉ sắc mặt là nhợt nhạt nhiều.
“Ta luôn chờ có một ngày, chính ta cũng không biết chắc, ta muốn nhìn xem, Túc Mệnh nơi đây. Ngươi là hắn, nhưng chỉ có một phần. Ngươi còn chưa thức tỉnh…” Cô thì thào, ánh mắt hoảng hốt.
Trước mắt cô như xuất hiện hình ảnh ba mươi sáu năm trước, khi cô còn là một thiếu nữ lá gan rất nhỏ, đến từ gia tộc nhỏ có tư chất tu tiên. Người trong tông dẫn dắt, cô cùng hơn một trăm đồng môn đến một nơi, ở đó, cô trông thấy một người…
Khi cô gái tóc dài hoảng hốt thì Tô Minh tóc đi càng đi càng xa, dần đi ra khỏi rừng lửa đỏ này, đi hướng bầu trời trong hoàng hôn. Sau lưng hắn gió đưa tiễn, trong gió cuốn vài mảnh lá, rất đẹp, rất đẹp.
Dù là Uyển Thu hay cô gái tóc dài, Tô Minh tóc đỏ không hề đụng vào người họ. Âm Loan Tòng Long thuật cần chỉ là âm khí. Thậm chí trên đường đi hắn rất ít giết người, điều này hắn không cảm thấy có gì lạ cả. Nếu bị lão già Thiên Hàn đại bộ lạc biết, chắc chắn sẽ từ bên trong thấy ra một ít manh mối khiến lão khủng hoảng. Thậm chí sẽ vì phát hiện này mà không tiếc trả mọi giá phải nghĩ cách báo cho chủ nhân biết.