Tô Minh không thèm để ý Nam Cung Ngân làm sao xử lý Long Diệp Thảo bốn cánh, hắn nâng lên tay phải, hư không chộp lấy. Khối đá thứ hai bay đến. Tảng đá mới bị bỏ vào trong pháp khí, Tô Minh lập tức chỉ vào pháp khí, tiếng vù vù vang vọng. Khối đá này là Tô Minh mua lung tung, bên trong rốt cuộc có cái gì thì hắn không biết.
Giờ thì pháp khí di chuyển nhanh, Xích Thạch ngày càng nhỏ, đến cuối cùng trực tiếp thành phấn vụn, bên trong trống rỗng.
Mắt thấy lần này Tô Minh thất bại thì người bên dưới mới dễ chịu chút. Nếu hắn mở ra vật phẩm gì thì họ rất khó tin đây là vận may.
Tô Minh sắc mặt như thường, không đau lòng bao nhiêu, trực tiếp chộp khối Xích Thạch thứ ba bỏ vào trong pháp khí, không chút do dự cắt xuống. Tô Minh vốn không tính toán có thể mở ra cái gì. Nhưng bỗng nhiên từ trong vết cắt có ánh sáng kỳ lạ hiện ra.
Ánh sáng kỳ lạ xuất hiện lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Tô Minh ngẩn ra, vẻ mặt nhìn chẳng có gì thay đổi nhưng trong lòng hắn vào lúc này đập nhanh hơn. Không như lúc cắt Xích Thạch có tin chắc, loại cảm giác không biết, loại tim đập rung động, loại suy đoán không biết trong Xích Thạch có cái gì là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, lý do tại sao nhiều người thích đại hội đổ bảo như vậy.
Tim Tô Minh đập hơi nhanh, hắn nhìn chằm chằm Xích Thạch, khống chế quang hoàn ở bên ngoài nhanh chóng ma sát. Theo ma sát, Xích Thạch ngày càng nhỏ. Lát sau, mắt Tô Minh chợt lóe, chính giữa quang hoàn lập tức xuất hiện mũi nhọn đâm vào trong Xích Thạch, liên tục vài lần. Quang hoàn lại một lần chém xuống, Xích Thạch chỉ còn lại phân nửa. Nhưng nửa Xích Thạch chỉ có một ánh sáng kỳ lạ mà lại cực kỳ chói lòa!
Tim Tô Minh đập càng nhanh hơn, đây là cảm nhận trước kia chưa từng có. Hắn đang do dự có cắt tiếp không thì người giao dịch xong với Nam Cung Ngân cùng nhìn qua.
“Khụ, Mặc lão đệ, nếu đã bán Long Diệp Thảo cho Cửu Vu Các thì tảng đá kia bán cho lão phu đi, sao hả? Lão phu ra giá một trăm năm mươi vạn.”
“Ta ra giá một trăm bảy mươi vạn!” Thánh nữ Thu Hải bộ lạc Uyển Thu bình tĩnh nói, ánh mắt cô luôn nhìn chằm chằm Tô Minh, luôn quan sát hắn.
Cô lên tiếng thì túc nữ áo trắng cũng ra giá, tiếp theo là Thiên Lam Mộng.
Khi thấy Thiên Lam Mộng thì lòng Tô Minh dao động, nhưng trước mắt không phải lúc nhận người quen. Tô Minh rời đi Man tộc, đối với Thiên Lam Mộng có sự phức tạp. Bây giờ thấy ba cô gái lại giống lúc trước thi nhau lên tiếng, Tô Minh suy tư giây lát, có chút không cam lòng cứ bán đi tảng đá, dứt khoát cắt một nhát nữa. Theo nhát cắt, tiếng nổ quanh quẩn, Xích Thạch hoàn toàn bị mở ra, bên trong ánh sáng kỳ lạ tan biến, tảng đá trống rỗng. Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười khổ.
Hắn rốt cuộc cảm nhận được loại tim đập, cũng biết mùi nụ cười đó của Nam Cung Ngân.
‘Vốn có thể bán ra hơn một trăm vạn vu tinh nhưng giờ thì…’ Tô Minh thầm cảm thán, loại cá cược thế này đúng là khiến người nổi dục vọng.
Liên tục thất bại hai lần khiến những ánh mắt nhìn Tô Minh bình thường hơn, đa số người thấy có lẽ hắn thật chỉ là may mắn. Ngay cả trưởng lão Vu Thần Điện ánh mắt cũng dời khỏi người Tô Minh.
Tô Minh hít sâu, cảm nhận cá cược kích động nhưng hắn vẫn thích loại tin chắc hơn. Tay phải nâng lên cách không chộp bắt, Xích Thạch số chín trăm bốn mươi chậm rãi bay hướng hắn.
Nhìn khối Xích Thạch này, Tô Minh có do dự.
Hắn rất rõ ràng vật tồn tại trong Xích Thạch có lẽ sẽ dấy lên chấn động hơn cả Quỷ Linh Hoa. Bởi vì dù thảo dược bên trong héo tàn nhưng ở gốc không bao nhiêu sức sống có ong độc ngủ say!
Ong độc này rõ ràng là thứ ngủ say từ vạn năm xa xưa, khó đoán ra có cường đại hay không. Nhưng trước đó Tô Minh có nghe Ô Đa, Nam Cung Ngân nói dù Xích Thạch mở ra có thảo dược, có pháp bảo, đủ loại nhưng duy nhất không có…vật sống!
Như tiểu nhân đen của hắn có thể xem như vật sống, như ong độc trong Xích Thạch trước mắt càng là vật sống hoàn toàn!
‘Vật sống tồn tại trong đó là hiếm thấy, một khi mình mở ra chắc chắn sẽ dấy lên sóng gió…’ Mắt Tô Minh quét qua mọi người bên dưới, người trong tám đại điện, thấy trưởng lão Vu Thần Điện mặt âm trầm, hắn thu lại tầm mắt, rơi vào Xích Thạch.
‘Ta muốn xem coi, ai, dám cướp vật của ta!’ Mắt Tô Minh chợt lóe. Hắn đã có ước hẹn với ông lão Cửu Âm Chiến Tuyệt Vu, giờ hoàn toàn có tư cách nói ra câu này.
Hắn bình tĩnh hô hấp, chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị có lẽ nơi đây sẽ điên cuồng vì vật hắn mở ra. Hắn chậm rãi nâng tay lên ấn vào quang hoàn pháp khí, lập tức quang hoàn giao nhau, bắt đầu ma sát.
Tô Minh nghiêm túc dần khiến người bên dưới cũng tập trung tinh thần nhìn. Tô Minh nhắm mắt lại, bằng thần thức của hắn, tiểu nhân đen không run rẩy dữ dội, điều này phù hợp với suy đoán về tiểu nhân đen. Tiểu nhân có phản ứng mãnh liệt nhất với thứ như thảo dược.
Bây giờ thảo dược trong Xích Thạch đã héo tàn hơn phân nửa, chỉ có gốc rễ là còn sức sống, cho nên tiểu nhân kích động yếu hơn chút.
Chỉ là khi Tô Minh định dựa vào thần thức nhìn hình ảnh ở trán tiểu nhân để cắt thì hắn bỗng ngẩn ra. Vì hắn trông thấy tiểu nhân đen trong túi trữ vật thân hình co rút.
Đây là co rút chứ không phải run rẩy, Tô Minh biết rõ mình không nhìn lầm. Hắn nổi lên nghi ngờ nhưng sắc mặt như thường, khống chế quang hoàn tiếp tục ma sát. Theo tốc độ ma sát càng lúc càng nhanh, thật nhiều tro bụi tán đi, Tô Minh chấn kinh phát hiện, tiểu nhân đen trong túi trữ vật lần nữa rút lại!
Rút lui là một loại sợ hãi, biểu tình tiểu nhân vào lúc này lộ ra vẻ thống khổ và kinh khủng. Tô Minh nhìn biến đổi của tiểu nhân đen trong tảng đá, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Khi Xích Thạch chưa vỡ thì tiểu nhân đen bình thường, nhưng theo Xích Thạch thu nhỏ, vật bên trong chậm rãi lộ ra, tiểu nhân đen rõ ràng biến đổi.
Tô Minh mở mắt ra, nhíu mày nhưng không ngừng khống chế quang hoàn, chỉ là càng cẩn thận hơn. Chậm rãi, khi Xích Thạch bị gọt hơn phân nửa, hắn thấy sắc mặt tiểu nhân đen đã là sợ hãi đến cực điểm.
Mắt Tô Minh chợt lóe, trực tiếp khống chế quan hoàn bỗng chém xuống Xích Thạch, lập tức khiến tảng đá nhỏ một góc. Cùng lúc đó, không khí trên Xích Thạch vặn vẹo sóng gợn. Ngay sau đó, hình ảnh mơ hồ lộ ra trong cõi trời đất!
Hình ảnh là một gốc cỏ xanh nhìn rất bình thường. Nó có không ít lá cây dài, màu xanh biếc. Nếu nói có gì khác biệt thì chính là ở trên mỗi một lá cây tồn tại một sợi chỉ vàng! Dù hình ảnh mơ hồ nhưng chỉ vàng thì rất rõ ràng.
Âm ảnh xuất hiện, chớp mắt người phía dưới lại xôn xao. Chẳng qua lần này náo động chỉ xuất hiện một lát rồi biến tĩnh lặng.
Lý do tĩnh mịch là vì trưởng lão Vu Thần Điện, lão lần đầu tiên bay lên khỏi đại điện mình ngồi, tóc không gió tự bay, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có. Thậm chí có thể thấy lão xúc động mất khống chế!
Đối với lão quái tu hành nhiều năm, tu vi chỉ kém nửa bước là vào Tuyệt Vu, thế gian này đã có rất ít việc khiến lão kích động như thế. Nhưng bây giờ lão không thể khống chế nỗi lòng!!!
Tất cả là vì trên bầu trời xuất hiện ảo ảnh!
“Thần Linh Tuyến…đây là Thần Linh Tuyến Diệp!!!” Nam Cung Ngân thì thào, biến sắc mặt, kinh kêu.
Theo tiếng của gã, Thiết Mộc cũng nhận ra hình dạng thảo dược từng thấy trong ghi chép!
“Đây, đây chẳng lẽ thật là Thần Linh Tuyến Diệp, một trong chín kỳ bảo trong truyền thuyết Chúc Cửu Giới, Phong Thần Hoa Diệp!?”
Uyển Thu vẻ mặt khó tin, ngơ ngác nhìn thảo dược mơ hồ ảo ảnh, hít thở dồn dập.
Túc nữ áo trắng rung động, nhìn ảo ảnh lại nhìn Tô Minh, mặt biến trắng bệch.
Thiên Lam Mộng nhướng mày, chưa đợi cô suy nghĩ thì đằng sau truyền đến giọng khàn khàn, theo thanh âm là Thiên Lam lão tổ lần đầu tiên đi ra khỏi đại điện!
“Chín kỳ bảo Chúc Cửu Giới là năm đó đồ đằng khắc ở sau lưng bia đá dựng tại đây. Bên trên có một tên là Phong Thần Hoa, hoa có một đặc điểm là khi nở thì bốn phía nó sẽ xuất hiện kim tiên diệp, cũng gọi là Thần Linh Tuyến Diệp. Loại linh tuyến diệp này không có gì dùng, nhưng nó xuất hiện biểu thị chín kỳ bảo không phải lời đồn, chúng nó…là thật sự!!!” Giọng Thiên Lam lão tổ vang vọng bên tai Thiên Lam Mộng. Cô có thể nghe ra trong giọng nói của lão ẩn chứa kích động.
“Phong Thần Hoa…Phong Thần Hoa…đồn rằng mật hoa ẩn chứa lực lượng vị giới, uống một ngụm diện mạo vạn năm không thay đổi, tu vi tăng vọt trong chớp mắt. Tốc độ tăng này có thể khiến người phàm đạp đất thành tiên! Có thể khiến tu si chúng ta đến cảnh giới siêu việt, tăng vọt, cũng khiến người cảm nhận lực lượng vị giới. Trong Xích Thạch này hoặc là Xích Thạch sau đó, nói không chừng có Phong Thần Hoa, nếu không thì sẽ không bỗng nhiên xuất hiện kim tuyến diệp!”
“Các vị tộc hữu, tảng đá này là Nam Cung Ngân Vu Thần Điện chúng ta mua, nếu có người dám tranh giành với bổn điện thì đừng trách lão phu trở mặt giết người. Vu Thần Vệ đâu!” Trưởng lão Vu Thần Điện trông thấy ảo ảnh thì bước nhanh đi tới, toàn thân dấy lên khí thế ngập trời hướng tới Tô Minh. Lão vốn chẳng hề để ý đến hắn, lão để ý là người khác đại bộ lạc, còn Tô Minh ở trong mắt hắn như là con kiến!
Khi lão phát ra tiếng thì trong toàn Vu thành có vài trăm khí thế bùng nổ, hóa thành cầu vồng từ các vị trí Vu thành lao tới.