Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Trương Văn Vẻ không quá thích đọc sách, nhưng là con trai của thầy giáo, hắn cảm thấy mình có thể xuất khẩu thành thơ. Tuy nhiên, Trương Văn Vẻ cảm thấy hơi khó khăn, vì thế nghe theo lời khuyên của cô gái xinh đẹp, con của ông chủ lớn lên cùng hắn.

Hắn bắt đầu thường xuyên lộ ra biểu tình tự hỏi, dù là ngủ, ăn cơm, cũng hoặc là đi đường, tóm lại dù có làm chuyện gì hắn cũng lộ ra vẻ mặt tự hỏi. Đây là cách làm của cô gái từ nhỏ hắn rất thích chỉ cho, làm ra vẻ thường xuyên tự hỏi, vậy thì người khác sẽ cho rằng hắn có học thức. Trương Văn Vẻ phát huy cách này đến cực hạn, dần dần lớn lên, ban đầu hắn ra vẻ tự hỏi, chậm rãi biến thành thật sự tự hỏi. Thậm chí khi hắn và cô gái mình yêu thành thân, trong ánh mắt hâm mộ của người xung quanh, hắn đều đang tự hỏi nhân sinh. Dù là bái thiên địa cũng do bị cô gái tức giận lôi kéo mới miễn cưỡng bái xong thiên địa.

Hắn thật may mắn, bởi vì cô gái hắn thích có người cha không thích cô, vì vậy cuộc hôn nhân thân phận không xứng đôi không được cha cô gái để ý, thậm chí không xuất hiện. May mắn này luôn đi theo hắn, trong quá trình tự hỏi nhân sinh, hắn chậm rãi hiểu được cái gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không hiểu được gì cả.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mùa hè năm thứ hai bọn họ thành thân, trong một đêm mưa, mưa to liên tục, tia chớp gào thét, vợ của hắn sắp sinh.

Đêm ngày hôm nay, cha vợ của hắn, cha của cô gái như phát điên trong mưa ngửa mặt lên trời cười to, không để ý mưa xối toàn thân. Tiếng cười quanh quẩn, mang theo bi thương.

Trương Văn Vẻ nhìn cha vợ đứng trong mưa, bộ dạng điên làm hắn chìm trong suy tư, nhưng suy nghĩ rất ngắn ngủi, bị rối loạn tâm tình cắt đứt. Bởi vì vợ của hắn đang hét thảm, trong gian phong phát ra tiếng đau đớn khó sinh. Thanh âm này làm lòng hắn run run, làm cho hắn không thể suy tư nhân sinh. Làm cho hắn thậm chí xuất hiện sợ hãi, hắn sợ hãi một ngày này sẽ là âm dương cách biệt. Hắn sợ một ngày này qua đi sẽ điên như cha vợ. Tiếng vợ hét thảm không ngừng truyền ra, cùng với tiếng cười sặc sụa trong mưa của cha vợ, người Trương Văn Vẻ run rẩy. Đúng lúc này, cửa phòng vợ hắn sắp sinh bị đẩy ra, bà đỡ biểu tình sợ hãi chạy ra.

"Yêu quái... Yêu quái!!"

Tinh thân Trương Văn Vẻ mạnh chấn động, vọt ra khỏi nhà, liếc trong phòng sinh của vợ. Cô gái vẻ mặt thống khổ. Hắn lớn tiếng kêu gọi người bên ngoài, nâng lên cỗ kiệu, theo hắn lao nhanh ra khỏi viện.

Hắn muốn đi mời thầy thuốc chứ không phải bà đỡ, hắn có cảm giác mãnh liệt là lúc này sinh có lẽ là sinh tử, không phải bà đỡ có thể giúp, thầy thuốc mới có thể cứu mạng!

Hắn đội mưa đi qua quán mì dù trong mưa to vẫn tồn tại, không để ý trên ghế đá trong quán có ông lão đang ngồi nhìn hắn. Trương Văn Vẻ dẫn người vội đi lướt qua.

Cho đến khi hắn mời một thầy thuốc giống như Mặc thầy thuốc ở trong thị trấn, mang về sân. Trương Văn Vẻ vẻ mặt lo lắng nhìn phòng vợ sắp sinh. Hắn bỗng cắn răng đẩy cửa phòng, bước vào trong. Hắn không muốn ở bên ngoài chờ đợi, hắn muốn đi vào nơi này, kéo tay vợ cùng cô vượt qua cửa ải khó khăn.

Nhưng khi hắn chuẩn bị đẩy cửa phòng thì cửa bị người từ bên trong mở ra. Tia sét đánh xuống, hắn thấy trong lòng thầy thuốc ôm anh nhi, cũng thấy vợ nằm trên giường không nhúc nhích, dường như tắt thở.

Óc hắn nổ vang, bên tai văng vẳng tiếng cười thê lương của cha vợ. Người hắn run rẩy đi tới trước mặt vợ, nhìn mặt cô trắng bệch, đã là chết xác chết nhưng khóe môi có nụ cười mẹ hiền. Trái tim hắn bị xé rách, hiện tại hắn không thể tự hỏi nhân sinh nữa, vụt xoay người nhìn chằm chằm thầy thuóc. Bất giác thân thể hắn hư ảo, hình như trước mặt hắn dần ngưng tụ ra một người. Thầy thuốc nhìn hắn, lộ vẻ khó tin, rồi lại như hiểu ra.

Trương Văn Vẻ không biết tình cảnh này giống hệt như lúc trước cha vợ hắn trải qua, chỉ khác là năm đó sau lưng cha vợ hắn xuất hiện ảo ảnh, nay hắn trở thành ảo ảnh, trước người xuất hiện là ngưng tụ thân thể.

Cũng vào giây phút này, óc Trương Văn Vẻ nổ vang, dường như trí nhớ bị phủ bụi bỗng lôi ra. Khi trí nhớ hiện ra thì hắn thức tỉnh khỏi luân hồi, mở mắt từ trong giấc ngủ. Trong mắt của hắn dần không điên cuồng, trở nên tỉnh táo. Bộ dạng của hắn không khác gì quá khứ nhưng mơ hồ thêm linh động.

Hắn nhắm mắt lại, trí nhớ mở ra, thức tỉnh khỏi luân hồi, hắn nhớ hết mọi thứ, hắn không phải Trương Văn Vẻ, hắn là... Tô Minh!

Hắn là Tô Minh của Đạo Thần chân giới, hăn là Tô Minh của Tố Minh tộc, hắn ở trên một tinh cầu tàn phá bố trí phàm luyện chi pháp, muốn luyện hóa chiếc nhẫn màu trắng kia, Tô Minh! Hắn đã nhớ lại mọi thứ, chỉ là không nghĩ ra lần lượt luân hồi, dường như trí nhớ dừng lại ở giây phút bước vào luân hồi phàm luyện.

Tô Minh im lặng, ngoái đầu nhìn xác cô gái nằm trên giường. Khi thấy khuôn mặt của cô gái kia, người Tô Minh run lên, bộ dạng của cô giống Bạch Phượng trong trí nhớ của hắn, hoặc như là Bạch Linh ở Ô Sơn.

“Lần luân hồi này, nàng là thê tử của ta...” Tô Minh im lặng, giơ lên tay phải, nhẹ phất xác Bạch Linh.

Có sức sống ùa vào người Bạch Linh, khiến sinh mệnh sắp tan đi trong một giây hồi phục sự sống, chậm rãi mở mắt ra.

Bạch Linh nhìn Tô Minh, khuôn mặt suy yếu, nở nụ cười.

“Cho ta... Xem đứa nhỏ..."

Tô Minh nhìn Bạch Linh, hắn đã thức tỉnh trí nhớ, trong lòng phức tạp nhưng không lộ ra mặt. Tô Minh gật đầu, ôm đứa bé từ trong tay thầy thuốc, đi tới bên cạnh Bạch Linh. Hai người cùng nhau nhìn anh nhi, Bạch Linh nở nụ cười mẹ hiền.

"Mặt thật giống chàng, nhưng tốt nhất là không cần giống chàng luôn ngốc nghếch.” Bạch Linh cười nói, nụ cười có chút suy yếu.

Tô Minh nhắm mắt lại che giấu phức tạp, lòng thầm thở dài.

Thời gian trôi qua, chớp mắt dã ba năm.

Trong ba năm nay Tô Minh ở bên Bạch Linh, hắn không hề suy tư nhân sinh, bởi vì nhân sinh ở trước mặt hắn đã không cần suy tư. Đây là một lần luân hồi, một nhân sinh hư ảo. Trong nhân sinh tất cả mọi người ngủ say, chỉ mình Tô Minh thức tỉnh. Hắn nhìn họ vui buồn giận hờn, nhìn Bạch Linh bên cạnh dịu dàng với hắn, nhìn đứa nhỏ dần dần lớn lên, cái loại suy nghĩ này không thể dùng từ ngữ biểu đạt.

Có lúc thức tỉnh là loại thống khổ. Nếu Tô Minh không nghĩ ra mọi thứ thì hắn có thể giống như trước kia, vui vẻ sống. Nhưng hôm nay, hắn muốn là làm được, lại vì hiểu mọi thứ chỉ là giả dối nên không cách nào chìm đắm vào.

Một ngày nào đó ba năm sau, cha của Bạch Linh nhắm mắt lìa đời.

Lại trôi qua ba năm, cha của Tô Minh trong luân hồi này, tức là thầy giáo cũng tới phút cuối cuộc đời, buông tay nhân gian.

Sinh lão bệnh tử, đó là chuyện bình thường trên thế gian. Quán mì cũng biến mất, một mảnh trống trải, dường như biệt tích trong năm tháng.

Cho đến khi đứa nhỏ dần dần lớn lên, cho đến khi mặt Bạch Linh dần có nếp nhăn, cho đến khi trên người Tô Minh cũng có tang thương, năm tháng bất giác chạy càng xa trên thân hai người trong luân hồi.

Bạch Linh rất vui, dù đã già nhưng mỗi khi nhìn Tô Minh thì ánh mắt cô dịu dàng, thì thầm kể ra thơ ấu, từ nhỏ làm bạn cho đến bây giờ cùng Tô Minh trong luân hồi.

Tô Minh dần khiến mình không nhớ lại quá khứ, chậm rãi làm mình hoàn toàn đắm chìm trong luân hồi này, đếm tóc bạc của nhau, chậm rãi già đi.

Cho đến khi con gái của họ gả cho người, cho đến năm tháng vô tình. Trôi qua hơn mười năm sau, người Bạch Linh dần già đi, nếp nhăn càng ngày càng nhiều, một ngày nào đó trong đêm khuya, Bạch Linh kéo tay Tô Minh nhìn trời sao ngoài cửa sổ, thấp giọng thì thào.

“Ta nằm mơ, mơ một ngọn núi, có bộ lạc viễn cổ, mơ ta là cô gái của một bộ lạc, mặc áo da lông màu trắng, trán có lân tinh xinh đẹp. Chàng là người của bộ lạc khác, trong thời gian Huyết Nguyệt, chàng cõng ta đi vòng vòng ngoài núi lúc rạng sáng, không muốn đưa ta về. Ta mơ một ước định, ước hẹn giữa chàng và ta.” Bạch Linh thì thào, khóe miệng mang theo mỉm cười, thanh âm thấp dần, cô nhắm mắt lại vĩnh viễn.

Tô Minh nắm tay Bạch Linh, ánh mắt nhớ lại, nhìn sinh mệnh của cô dần tan biến, nhìn toàn bộ thế giới đến hôm nay sắp trôi qua sáu mươi năm.

Một năm sau, Tô Minh bán đi tứ hợp viện, bởi vì chỗ này đã không còn ai trong trí nhớ của hắn. Theo thời gian trôi qua, Tô Minh đã trở thành một ông lão lớn tuổi nhất trong thị trấn, chứng kiến năm tháng trôi qua trong thị trấn, thấy thật nhiều sinh lão bệnh tử. Thế là Tô Minh bán hết tài sản, ở một chỗ trống trong thị trấn dựng cái bàn, bày quán mì.

Tô Minh nấu mì, nước lèo, vừa bện búp bê, nhìn nhân sinh, đếm luân hồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
09 Tháng chín, 2018 16:34
Hạc bà nội nó
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:22
nếu bạn đọc truyện tu chân, tiên hiệp nhiều sẽ thấy truyện này rất hay
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:45
theo mình thấytruyện này hay nhất mình từng đọc . hơn pntt tn nhiều
Diêm Vương_91
11 Tháng bảy, 2018 17:20
coi chừng tẩu hỏa nhập ma
minhngocbinhnghi
11 Tháng bảy, 2018 12:09
why....why...
Lôi Phi Thần
03 Tháng bảy, 2018 16:02
Đọc 200c chả hiểu cái gì . Rắc rồi tùm la tùm thôi . Mn bảo hay , thôi cố gắng đọc tiếp vậy
Lê Minh Dương
18 Tháng sáu, 2018 22:06
truyện rất hay và sâu sắc
phoenix987
10 Tháng sáu, 2018 01:37
đừng quan tâm ta
Đàm Vấn Thiên
06 Tháng sáu, 2018 17:33
hix, đọc dịch mà xưng anh với tôi, cô thấy ngượng ngượng sao ấy
Đường Thất Thất
04 Tháng ba, 2018 02:17
Truyện hay nhé
Nguyễn Cường
15 Tháng một, 2018 17:33
mình nghĩ dịch giả nên chau chuốt ngôn từ hơn, một số từ giữ nguyên Hán Việt sẽ hay hơn là dịch hết sang tiếng Việt.
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:41
mà cũng khó hình dung xem các chân tinh bao bọc nhau như thế nào
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:40
đọc được 800 chương mà nhiều tu tinh quá không thể nhớ hết được
Vô Danh
25 Tháng mười hai, 2017 10:16
Má đọc thì cũng hấp dẫn đấy mà câu chữ quá. Tính cách mian cố chấp quá. Đọc mà tức anh ách
BÌNH LUẬN FACEBOOK