Tùy theo bông tuyết xuất hiện trên Man Văn trên người, khí thế lột xác ngày càng mãnh liệt. Man Văn dưới lớp áo của Tô Minh tựa như vật sống, di chuyển trên người hắn. Gió lốc khuếch tán trong người, thổi bông tuyết xung quanh tán đi tám hướng.
Tóc Tô Minh không gió tự bay, dần từ màu đen biến đổi lộ sắc tím. So với tuyết trắng xung quanh, màu tím lộ cảm giác yêu dị, càng lộ ra quái dị khó thể miêu tả.
Man Văn trên người hắn, Ô Sơn năm đỉnh tựa đồ đằng tỏa ánh sáng âm u trên mặt Tô Minh. Còn có ngực hắn theo Ô Sơn lan tràn xuống dưới từng gốc cây ngọn cỏ, từng gian phòng bộ lạc, bây giờ nhìn như bị bao trùm tầng tuyết!
Trên bầu trời Man Văn, một vòng Huyết Nguyệt xuất hiện. Huyết Nguyệt này chính là mắt trái của Tô Minh! Dù mắt hắn khép kín nhưng không thể che đậy bên trong lóe tia sáng đỏ như trăng!
Nguyên Man Văn này có tuyết rơi, nhìn sống động như thật. Giống như là nó vốn tồn tại nơi đây, chỉ là mãi đến lúc này Tô Minh mới có tư cách có được nó, để nó lộ ra trong gió tuyết tại cõi đời này!
Khi Man Văn tuyết xuất hiện, khoảnh khắc hình thành Huyết Nguyệt Ô Sơn Phong Tuyết Đồ, đôi mắt Tô Minh mạnh mở ra. Giây phút mở mắt, Huyết Nguyệt mắt phải như dâng lên, đôi tay duỗi ra hai bên.
“Ô Sơn!” Tô Minh thì thào.
Thanh âm hình thành gió tuyết rền rỉ, không người nghe kỹ càng. Nhưng khi thanh âm vang lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu Tô Minh trời đất vặn vẹo, có một ngọn núi khổng lồ, từ ký ức của Tô Minh, hiện ra tại bầu trời này!
Đó là một tòa núi rất lớn, năm ngọn liền nhau thành núi. Năm ngọn núi tựa năm ngón tay người khổng lồ, như muốn đánh nát hư không.
Ô Sơn lần này lộ ra nhìn cực kỳ chân thật, không có cảm giác hư ảo chút nào. Dường như nó vốn tồn tại nơi đây, dường như nó vốn nên tồn tại.
Giây phút Ô Sơn xuất hiện, áp lực nặng nề lấy Tô Minh làm trung tâm lan tràn tứ phía. Đi qua đâu là gió tuyết tĩnh lặng, đất rung chuyển, trời đất biến sắc!
Cách nơi này không xa, trong bộ lạc hội đấu giá Hải Đông Tông, trong mười mấy vật giống thuyền tựa kiếm đâm vào mặt đất, mỗi một cái đều có ông lão ngồi xếp bằng.
Nhưng trong chớp mắt này, gần như tất cả ông lão đều mở mắt ra, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm chỗ Tô Minh.
“Man Văn như thế!”
“Tên đó là ai?”
“Đệ tử của Thiên Tà Tử ư…”
“Chỉ là Sơn Văn bình thường mà có thể dẫn động thiên địa biến dị, nhưng xem bộ dạng của hắn, Man Văn tuyệt không đơn giản như vậy, còn có mặt khác…”
Từng thần niệm quanh quẩn giữa các bên mười mấy chiếc thuyền. Hành động của Tô Minh khiến các cường giả Hải Đông Tông đi tới Thiên Hàn Tông này chú ý.
“Yên tĩnh lại!” Trong các thần niệm truyền cho nhau, một thần niệm âm lãnh mà chỉ có họ cảm giác được chứ người khác không thể nghe thấy tựa bão tố quét ra.
“Man Văn một tiểu bối Khai Trần bình thường đã khiến các ngươi như vậy sao?”
“Hải trưởng lão nói sai rồi, lão phu không tin ngươi không thấy ra, tên này là Thần Tướng, Man Văn chắc chắn phức tạp. Chỉ lộ ra Sơn Văn đủ kinh người, là thiên tài tinh anh. Thế mà không đáng chúng ta chú ý ư?” Khi thần niệm âm lãnh đó quét bốn phía, một thần niệm khác tương xứng từ một chiếc thuyền phát ra.
Thần niệm âm lãnh kia hừ lạnh một tiếng.
“Dù phức tạp thì…A?” Nhưng không đợi thần niệm của lão nói xong thì chợt khựng lại, âm cuối tràn đầy sửng sốt.
Căn nguyên khiến lão sửng sốt là vì bây giờ trên tuyết nguyên, gió xoáy cuốn tuyết quét bốn phía, Tô Minh ngồi xếp bằng chính giữa duỗi đôi tay miệng phun hai chữ.
“Bộ lạc…”
Hai chữ bộ lạc vừa thốt ra, trên bầu trời, dưới Ô Sơn to lớn, tựa như có tranh cuộn mở ra, Ô Sơn bộ lạc cây cỏ gian nhà lấy khí thế kinh người, khiến người hiểu Man Văn đều sẽ rung động tâm thần, xuất hiện trên bầu trời!
Giây phút đó, ngẩng đầu nhìn lên, sẽ không phân rõ thiên và địa, như ảo ảnh nhưng gốc cây ngọn cỏ phòng ốc nhìn thì vô cùng chân thật.
Phương xa trong bộ lạc có hội đấu giá Hải Đông Tông, một góc nào đó, Thiên Lam Mộng vọt ra ngoài lều, bên người mặc áo da vừa phủ lên, đứng ngoài lều, đôi mắt xinh đẹp lóe tia sáng kỳ lạ. Cô nhìn Ô Sơn trên trời, nhìn Ô Sơn bộ lạc rõ ràng vô cùng. Cô đứng ngây như phỗng.
“Đây…là Man Văn của hắn…”
Trong lều bên cạnh Thiên Lam Mộng lại thêm nhiều người đi ra, nhìn lên trời. Áp lực tồn tại trong trời đất khiến mỗi Man Sĩ đều cảm nhận rõ ràng.
Quan trọng nhất là, áp lực này không tiêu tan trong thoáng giây mà theo thời gian trôi qua, càng lúc càng đậm.
Nguyên bộ lạc tạm thời, tất cả người đến đấu giá, từng người bước ra khỏi lều nhìn lên trời. Những người đó đa số đến từ Thiên Hàn, trong đó có một số người lúc trước thấy trận chiến của Tô Minh và Tư Mã Tín từ đầu tới cuối, từng trông thấy Tô Minh bày ra Man Văn.
Bây giờ nhìn thấy dị tượng trên trời thì kinh kêu.
“Đây là…đây là Man Văn của Tô Minh!”
“Không sai, ta còn nhớ núi đó, bộ lạc dưới núi, cả Thiên Hàn Tông chỉ Tô Minh có Man Văn như vậy!”
“Đây là Man Văn…của Tô Minh?”
Tiếng xôn xao nổi lên bốn phía, dần dần ngày càng lớn, tùy theo mọi người lan truyền, từng ánh mắt nhìn chăm chú bầu trời. Trong bộ lạc này, ngoài một cái lều nhìn như bình thường, có một người áo đen đứng đó. Sắc mặt gã bình tĩnh, đầu thậm chí không ngẩng lên, dường như mặc kệ xung quanh xảy ra chuyện gì đều không khiến gã hứng thú.
Gã chỉ im lặng đứng đó, chờ lều sau lưng mình truyền ra sai bảo.
Nếu Tô Minh tại đây, chắc chắn nhìn ra ngay, người áo đen này có vài động tác giống với Tử Xa, bởi vì họ là một loại người.
“Thú vị, Trần thúc, không ngờ trong Thiên Hàn Tông có nhân vật như vậy.” Từ trong lều truyền ra thanh âm có ý cười.
Khi tiếng nói truyền ra, có gió thổi tới, thổi tuyết trên mặt đất, thổi một góc lều. Cơn gió nhìn thấy mọi thứ trong lều, biến mất bên trong không còn ra nữa.
Lều này nhìn không lớn, nhưng bên trong vô cùng khổng lồ, tựa như cung điện. Xung quanh có mười gã đàn ông mặc đồ y như người áo đen, yên tĩnh đứng.
Những người đó cúi đầu tựa pho tượng, nhưng trên người họ tồn tại khí thế vượt qua Khai Trần, thuộc về Tế Cốt Cảnh!
Thậm chí trong đó có mấy người khí thế mạnh mẽ, ngay cả Tế Cốt bình thường cũng khó sánh bằng!
Chính giữa lều, có một cái bàn, một người thanh niên mặc áo dài xanh, thêu rồng đen, cầm ly rượu uống một ngụm.
Thanh niên thoạt trông tuổi không lớn, nhưng giữa hai mắt có uy nghiêm nhiếp người. Trên người y có khí chất đặc biệt, khí chất đứng trên vạn người, nói một lời sẽ dấy lên tai họa trên mảnh đất, thốt một câu có thể khiến vô số bộ lạc trở thành tro bụi, nói một tiếng, hơn nửa cái Nam Thần đều sẽ trong loạn lạc!
Đó là khí thế duy ngã độc tôn!
Dù khí thế không lộ rõ, như là còn đang ở sơ kỳ, nhưng chậm rãi ngưng tụ ra, có lẽ một ngày nào đó, y chân chính làm được đem khí thế này tuyên cáo Nam Thần!
“Nhị công tử, người này thân phận đặc biệt, vừa thuộc về Thiên Hàn Tông nhưng cũng không thuộc về Thiên Hàn Tông.” Thanh âm già nua phát ra từ phía đối diện người thanh niên.
Bên kia cái bàn, cùng thanh niên uống rượu là một lão già đầu bạc. Giọng lão khàn khàn, ngồi đó, mặc đồ trắng, trên áo thêu tám đóa mây trắng.
Nếu có người Thiên Hàn Tông hiểu biết về Thiên Môn, khi thấy tám đóa mây trắng này chắc chắn sẽ rung động tinh thần, lập tức quỳ xuống bái lạy. Bởi vì tám đóa mây trắng đại biểu người này đến từ tầng thứ tám Thiên Môn!
Thiên Môn tổng cộng có chín khối đại lục, đại lục tầng thứ tám thuộc về tầng rất cao. Người có thể cư ngụ tại đó, mỗi người bước ra giậm chân có thể khiến Thiên Hàn rung động.
“Ồ?” Thanh niên đặt ly rượu xuống, mỉm cười nhìn ông lão.
Giờ phút này, trừ mấy người trong bộ lạc tạm thời Hải Đông Tông chú ý dị tượng thiên không ra, còn có một người, ở tuyết nguyên ngoài bộ lạc, bị áp lực Tô Minh tỏa ra bao phủ.
Tư Mã Tín sắc mặt biến đổi, như phát điên túm chặt Bạch Tố, mắt đỏ rực điên cuồng rống.
“Ta rõ ràng đã thành công! Tại sao như vậy? Cô nói đi, tại sao như vậy!?”
Tư Mã Tín không thể chấp nhận sự thật này. Y đã khao khát rất lâu, thậm chí đã thành công, nhưng lại xuất hiện biến đổi như vậy, khiến y không có chút chuẩn bị tâm lý.
Nếu vẫn chưa có được thì đành thôi. Nhưng mới rồi y đích thực có được, loại cảm giác có được sau đó bị cướp đi khiến Tư Mã Tín khó thể khống chế hành động.
Bạch Tố mặt trắng bệch, đôi tay bị Tư Mã Tín tóm chặt, đau nhức. Nhưng đau đớn thể xác so với tê tái trong lòng thì nhỏ bé không đáng kể.
Cô nhìn Tư Mã Tín, mặt lộ nụ cười thảm. Cô đột nhiên nhìn thấu người đàn ông trước mắt. Bộ dáng tuấn tú, luôn dịu dàng Tư Mã đại ca bây giờ như trở thành thằng hề, ở đó trừ phát cuồng ra không dám làm gì.
“Điều này không thể nào, tuyệt đối không thể!”
Tư Mã Tín cảm nhận được áp lực, nhìn Ô Sơn và bộ lạc trên bầu trời, càng cảm nhận khí thế của Tô Minh nhanh chóng cường đại, khiến y có xúc động hối hận phát điên lên.