Tử Hải Man tộc dậy sóng, mặt trời sắp lặn bỗng đảo ngược lại giắt trên trời, từ hoàng hôn biến thành rực rỡ chói mắt.
Toàn tu sĩ Man tộc đều cảm nhận huyết mạch sôi trào, đặc biệt là người Mệnh tộc càng rung động tinh thần.
Phía xa bên ngoài thế giới Man tộc, sâu trong vòng xoáy âm tử, có ba ý chí cổ xưa dường như thức tỉnh từ trong giấc ngủ say.
“Man tộc có biến ... "
“Chỉ mới xảy ra ... "
“Là hắn ... "
Khi ba ý chí thức tỉnh thì ý thức dấy cuồng phong, gió vô hình rít gào xoay tòn theo vòng xoáy âm tử lao hướng thế giới Man tộc. Gió này không phải là ý chí của chúng giáng xuống mà là một ý niệm hình thành gió.
Cùng lúc đó, trong thế giới Man tộc, bởi vì mặt trời nghịch chuyển lại dâng lên, vì huyết mạch sôi sục, vô số tu sĩ Man tộc dù ở hòn đảo nào, đang làm chuyện gì thì người cũng run lên, ngẩng đầu nhìn.
Nha Man, từng là một trong năm cường giả Đông Hoang Man tộc, bộ lạc từng được Tô Minh ban cho Tàng Long tông làm đất sinh sản, sau đó Tử Hải tràn ngập, đại lục vỡ họ chiếm một hòn đảo hoang, Nha Man bộ lạc nay được Man tộc coi là một trong chín thế lực. Sâu trong mật thất trong dãy núi, thân hình Nha Man mấy trăm năm nay không nhúc nhích giờ mạnh chấn động, ngẩng đầu, mặt lộ vẻ do dự.
Tương tự, trên nhiều hải đảo trong Tử Hải, một số cường giả năm xưa giờ vẫn còn sống cũng mở mắt từ trong tĩnh tọa.
Trong cung điện tràn ngập hơi thở hồng hoang trên đỉnh núi thánh địa của Mệnh tộc, tiếng đàn vang vọng bốn phía khựng lại. Man Phi Phương Thương Lan của Man tộc ngừng đàn, nâng lên cái cổ xinh đẹp, mắt lóe tia mờ mịt.
Tất cả tu sĩ Man tộc trong khoảnh khắc này thay đổi vì biến hóa đột ngột này.
Cảm giác huyết mạch chấn động, kích động linh hồn này chỉ xuất hiện khoảng mấy giây đã bị gió lặng lẽ từ trên trời giáng xuống khí thế rào rạt thổi tan tác.
Dường như ý chí trong gió tuyệt không cho phép trong Man tộc xảy ra biến đổi gì, đặc biệt là kiểu dẫn động huyết mạch toàn Man tộc càng không được phép.
Dường như mọi thứ trước đó chỉ là ảo giác. Mặt trời dâng lên bị gió quét qua như có uy nhiếp mạnh mẽ làm mặt trời lại rơi xuống, biến thành hoàng hôn.
Gió vô hình thổi quét, Tô Minh vụt ngẩng đầu, mắt lóe tia sáng, hắn cảm nhận rõ ràng cơn gió đột nhiên xuất hiện này ẩn chứa ba ý chí cổ xưa lúc trước.
Tô Minh hừ lạnh, mắt lóe tia sáng, ý chí bắn hướng bầu trời, va chạm mạnh với gió vô hình. Đây là bốn ý chí va chạm, tiếng nổ mà người ngoài không thể nghe thấy, chỉ mình Tô Minh, ba ý chí cổ xưa mới cảm nhận rõ ràng.
Trong tiếng nổ vang vọng, ý chí ucar Tô Minh cẩn chứa thiên ý chân giới càn quét, ba ý chí cổ xưa mạnh thụt lùi, trong phút chốc biến mất khỏi thế giới Man tộc.
Tô Minh lắc người, lùi vài bước, ngẩng đầu, mắt lộ sát ý. Ba ý chí cổ xưa này là người Tô Minh phải giết khi hắn quay về thế giới Man tộc. Mới nãy tiếp xúc ngắn ngủi, Tô Minh không đạt được ưu thế áp đảo, lực lượng tương đương với ba ý chí cổ xưa. Nhưng nếu ở trong Đạo Thần chân giới thì lại là tình cảnh khác.
Mặt trời trên cao như là hoàng hôn vĩnh viễn ngừng lại, không có dâng lên, cũng không hạ xuống. Mắt Tô Minh chớp lóe, cúi đầu nhìn đảo Mệnh tộc bên dưới, yên lặng cất bước đi xa.
Ba ý chí cổ xưa kia không giáng xuống mà chỉ là ý niệm, giờ nó đã rời đi, nếu Tô Minh cứ đuổi theo thì có lẽ sẽ tìm ra nơi ba ý chí ngủ say.
Nhưng Tô Minh mới trở về thế giới Man tộc, vẫn chưa gặp mấy cố nhân, không muốn đi ngay.
Tô Minh đi giữa không trung, Tử Hải lăn lộn dưới chân hắn mãi khi chân trời hoàng hôn xuất hiện một hòn đảo. Hình dạng hòn đảo hơn khác với trong ký ức, nhưng Tô Minh nhận ra được nó là Nam Trạch đảo.
Ngoài đảo, trong nước biển có tiếng cười dài, tiếng cười sang sảng truyền khắp bốn phía, khiến Tô Minh chú ý.
Tô Minh thấy trong Tử Hải có một hải long dài trăm trượng đang lăn lộn, trên đầu nó có một người đàn ông đứng. Thân hình người đàn ông không vạm vỡ, có vẻ yếu đuối, mặc áo trắng, tay phải nắm chặt râu của hải long. Nắm đấm tay trái của người đàn ông đánh vào trán hải long, từng đấm từng đấm, làm hải long phát ra tiếng gào thê lương.
Tô Minh nhìn người đàn ông mặc áo trắng tóc xám, con ngươi co rút, khóe môi cong lên. Tô Minh sẽ không quên người này, đó là ...
“Bạch gia gia anh dũng vô địch, đệ nhất Nam Trạch đảo, là lợi hại nhất. Lần này ra biển lại có thu hoạch này, cho ta con hải long này đi!” Trên bờ cát hòn đảo, một đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi vỗ tay gào to hướng người đàn ông mặc áo trắng đang vật lộn với hải long.
Bên cạnh đứa con nít có một cô gái vẻ mặt dịu dàng đứng, cô hiền từ nhìn đứa trẻ, cười nheo mắt ngẩng đầu nhìn hướng gã đàn ông ở trên mặt biển vật nhau với hải long.
“Nhóc con thật khéo miệng!” Người đàn ông họ Bạch ngẩng đầu, phát ra tiếng cười sang sảng, lắc người bắt lấy con hải long hấp hối lao hướng hòn đảo.
Người đàn ông họ Bạch tới gần bờ cát, vung tay phải, hải long trăm trượng bị gã vác đập cái rầm xuống bờ cát, dấy lên bụi mù. Gã đàn ông lắc người xuất hiện trước mặt đứa trẻ.
“Tham kiến Bạch tiền bối, tiểu hài tử không hiểu chuyện, xin tiền bối đừng để ý.” Cô gái đứng cạnh đứa trẻ cúi đầu, khẽ nói.
“Không sao, không sao, đứa bé này thật dễ thương khiến người thích. Nha Cửu, cho ngươi con hải long này, nhớ là lấy ra sinh tinh của nó, thứ đó là vật quan trọng cho tu sĩ Man tộc ta tăng tuổi thọ.” Người đàn ông áo trắng sờ đầu đứa bé, cười nói.
Đứa bé reo lên, nhảy nhót. Cô gái đứng bên cạnh ánh mắt càng dịu dàng hơn.
Giờ phút này, cách xa Nam Trạch đảo có hơn mười vệt đỏ bay nhanh tới, khoảnh khắc tới gần. Có ba người đi đằng trước nhất, họ không thấy Tô Minh nhưng hắn thì thấy họ. Tô Minh nhìn người đàn ông áo trắng, nhìn cô gái đứng cạnh đứa trẻ, nhìn ba người dẫn đầu mười người lao tới, vẻ mặt ra hồi ức.
“Tham kiến Bạch tiền bối, chúc mừng tiền bối trở về."
Ba người này là hai nam một nữ, bộ dạng khoảng trung niên, nhìn vẻ mặt tang thương thì hiểu tuổi của họ không nhỏ.
Trong ba người thì một nam một nữ rõ ràng làp hu thê. Người đàn ông áo xanh vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng, như không có cảm xúc nào, đứng đó phát ra khí lạnh khiến người không dám đến gần.
“Con bé Tử Yên này, con của ngươi đòi lấy đi hải long, ngươi nhớ lấy xuống sinh tinh cho nó.” Người đàn ông áo trắng nhìn cô gái duy ánh trong ba người, cười nói.
“Đa tạ tiền bối, khuyển tử tuổi nhỏ nếu có chỗ nào không biết chuyện thì xin tiền bối đừng để trong lòng.” Cô gái chính là Tử Yên, cười cúi đầu hướng người đàn ông áo trắng.
Tô Minh đứng giữa không trung nhìn mấy người quen thuộc trên Nam Trạch đảo. Tô Minh sẽ không quên người họ Bạch, đó là bạch Thường Tại, năm đó tại Man tộc hắn chỉ gặp mặt gã vài lần nhưng người này để lại ấn tượng cực kỳ sâu cho hắn.
Tô Minh lại nhìn Bạch Thường Tại, cảm nhận dấu vết năm tháng trôi qua, tang thương trên người gã.
Đứa trẻ là con của Tử Yên và Nha Mộc, nhìn tuổi thì chắc mới sinh mấy năm nay. Còn cô gái kia trừ Uyển Thu ra còn ai nữa? Tựa như năm đó, Uyển Thu vẫn chỉ có một mình, vẻ kiêu ngạo đã biến mất, dù không là mẹ của ai nhưng trên người cô có sự ôn nhu như nước.
Còn Tử Xa, có lẽ lúc trước đi theo bên cạnh Tô Minh bị ảnh hưởng nhiều, cộng thêm thêm một số chuyện không thể thay đổi, bởi vậy dù đã qua ngàn năm gã biến ngày càng lạnh lùng. Nhưng Tô Minh biết tính cách của Tử Xa là trong vỏ bọc lạnh lùng có trái tim cố chấp.
“Phương Thương Lan đã đi đâu?” Tô Minh thì thào.
Tô Minh nhìn hướng Nam Trạch đảo, không thấy bóng dáng Phương Thương Lan đâu, lắc đầu. Tô Minh không mở rộng thần thức tra xét toàn thế giới Man tộc.
Không phải Tô Minh không muốn mà có lúc biết quá nhiều sẽ là loại tàn khốc, nếu như khuếch tán thần thức toàn Man tộc thì hắn sẽ biết ngay trong số cố nhân năm xưa có ai không còn nữa. Nhưng Tô Minh không muốn kết quả đó, hắn thà rằng không biết.
“Thôi, nàng có sinh hoạt của mình, sao có thể luôn chờ đợi.” Tô Minh im lặng.
Tô Minh nghĩ tới lúc hắn rời khỏi đất Man tộc, bóng dáng yêu kiều của Phương Thương Lan đứng trên đỉnh núi như sắp bị gió thổi bay.
Tô Minh cúi đầu nhìn Tử Xa, lại nhìn đứa trẻ bên cạnh Uyển Thu.
“Nha Cửu, cửu là đang nhớ về Cửu Phong sao?"
Tô Minh nghĩ tới cái duyên đã mất giữa Tử Yên và Nhị sư huynh, khẽ thở dài đi hướng bờ cát Nam Trạch đảo.
Bước chân của Tô Minh không nhanh, hai chân đạp trên Nam Trạch đảo, người nơi đây không ai phát hiện có thêm người nữa. Họ không thấy bóng dáng Tô Minh tồn tại.
Bạch Thường Tại không thấy, phu thê Tử Yên không phát hiện, Uyển Thu cũng vậy. Chỉ mình Tử Xa là người bỗng run lên, dường như cảm nhận được cái gì, ngẩng khuôn mặt lạnh lùng nhìn sang, nhưng không thấy cái gì. Còn có đứa bé kia, đứa bé mà Tô Minh muốn nó thấy hắn, nó trợn to mắt nhìn hắn từ bờ cát đi tới.
Tô Minh ngồi xổm xuống bên cạnh đứa bé, sờ đầu nó, nhẹ giọng hỏi.
“Tên của ngươi là Nha Cửu sao?"