Khoảnh khắc máu xanh tiếp xúc với giữa trán, Tô Minh liền cảm nhận một hơi thở cực kỳ mãnh liệt. Hơi thở đó ẩn chứa tử vong, như có vô số tiếng gào quanh quẩn tâm trí. Vào giây phút này, máu xanh như có linh tính, muốn tránh thoát khỏi tay Tô Minh, phải xông vào giữa trán hắn, tiến vào trong người.
Ánh mắt Tô Minh ngưng tụ, vận chuyển khí huyết, lập tức xua tan hơi thở tử vong, cũng ngăn cản máu xanh muốn chui vào người. Tay phải hắn nắm đoàn máu, từ giữa trán nâng nó lên. Khoảnh khắc nó rời khỏi trán, hai mắt Tô Minh lóe tia sáng kỳ lạ.
‘Vật này chắc là tu luyện Man thuật đặc biệt ngưng tụ thành, rất quan trọng với người luyện Man thuật đó nhưng đối với người ngoài sẽ tạo thành tổn thương.’
Tô Minh suy tư chẳng mấy chốc sau đã làm ra phán đán. Phân tích Ô Sâm suy yếu là vì mất đi máu nay từ năm phần trăm lại tăng thêm ba phần, tuy nói không tới mười phần mười nhưng nắm chắc tám phần cũng quá đủ.
Thực ra hắn đoán rất chính xác. Đây là Nguyên Huyết Thi Khí, nếu hắn miễn cưỡng hấp thu sẽ tạo thành tổn thương tiềm ẩn rất lớn. Cho dù có chút chỗ tốt thì tính ra sẽ mất nhiều hơn được.
Lại bỏ máu vào trong bình nhỏ, Tô Minh nâng tay phải lên vung hướng cái bình, liền có tia ánh trăng hóa thành sợi tơ vòng quanh bên ngoài. Tô Minh cất bình vào trong ngực, đứng lên đi ra ngoài phòng.
Hiện giờ trên trời trăng sáng, hình dạng vầng trăng không phải lưỡi liềm mà là hơi tròn, xem ra trong mấy ngày này sẽ là đêm trăng tròn.
Tô Minh hít sâu, đầu óc lần nữa suy nghĩ kỹ ý định lúc trước, mắt chợt lóe, trong đêm khuya đi ra khỏi gian phòng. Xung quanh bốn phía yên tĩnh chẳng chút tiếng vang.
Mới đi ra ngoài chỗ ở trong thành đá thuộc Phong Quyến bộ lạc, tim Tô Minh bỗng đập mạnh. Ngay lúc này, một giọng nói âm trầm lạnh lùng vang lên sau lưng hắn.
“Đã tối vậy ngươi còn đi đâu!”
Tô Minh dừng bước, xoay người nhìn thấy góc tối cánh cửa bước ra một gã đàn ông cao lớn, bộ dạng bình thường, đôi mắt híp như lóe tia sáng, chính là Sơn Ngân Ô Sơn bộ lạc!
“Xin chào Khôi Thủ.” Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhìn Sơn Ngân tới gần.
“Sao không trả lời ta?” Sơn Ngân chậm rãi đi ra đứng cách mặt Tô Minh một mét, lạnh lùng nhìn hắn.
“Nghe Bắc Lăng đại ca nói ban đêm Phong Quyến thành rất náo nhiệt, cho nên muốn đi nhìn một phen.” Tô Minh thầm cảnh giác, bề ngoài thì ra vẻ lo sợ, vội vàng mở miệng.
Sơn Ngân nhìn Tô Minh thật lâu sau mới từ từ gật đầu.
“Buổi tối không an toàn, nhớ đừng gây chuyện, sớm trở về.” Sơn Ngân chậm rãi nói.
Gã là Khôi Thủ đội săn của bộ lạc, cũng là cường giả theo A Công tới đây, bảo vệ tộc nhân bộ lạc là trách nhiệm của gã, cho nên nói mấy lời này thì rất bình thường.
Tô Minh vâng dạ, cúi đầu chào Sơn Ngân xong chậm rãi lui ra sau, xoay người đi hướng phương xa. Hắn có thể cảm nhận được phía sau Sơn Ngân luôn nhìn chằm chằm mình.
Mới đi ra vài bước, bỗng nhiên toàn thân Tô Minh nổi da gà. Hắn cảm nhận rõ ràng áp lực cường đại ập đến, hóa thành cảm giác nguy hiểm nhốt chặt hắn.
Khí huyết trong người hắn không bị khống chế tự động vận chuyển kháng cự. Tô Minh biết, đây là phản ứng bản năng cơ thể thuộc về Man Sĩ. Bởi vì thân thể tồn tại lực lượng khí huyết, nên khi gặp phải tấn công đột ngột sẽ khó thể che giấu, tự động phòng ngự.
Nếu đổi lại tộc nhân bình thường, loại cảm giác này sẽ không mạnh như vậy, chỉ Man Sĩ mới có cảm xúc rõ rệt ra thế. Đây cũng là một cách thử xem người đó có che giấu tu vi không. Nhưng đa số là cường giả cấp cao Ngưng Huyết cảnh đối với người cấp thấp hơn mới có hiệu quả.
Tu vi của Sơn Ngân cao hơn Tô Minh rất nhiều, cho nên hành động đột ngột này nếu là Tô Minh trước khi Đại Thử thì không thể nào chống cự, nhưng cũng sẽ không gây chú ý. Trên người hắn có thuật che chắn của A Công, dù là khí huyết bị xúc động thì người ngoài không thể nào thấy được.
Nhưng hiện tại Tô Minh có thể làm được tâm động khống chế khí huyết toàn thân. Hắn chẳng hề do dự ở giây phút khí huyết bị xúc động, theo tâm chợt động, thoải mái đánh tan khí huyết di chuyển. Điều này người ngoài rất khó làm được, nhưng Tô Minh hiểu rõ về tâm động khống chế thì không khó chút nào.
Chỉ là khí huyết có thể che giấu và bất động, nhưng thân thể đột nhiên gặp phải nguy hiểm sẽ bản năng làm gì đó, thường trở thành điểm chú ý của người quan sát.
Sơn Ngân muốn xem cũng là điều này.
Nhưng gã coi thường Tô Minh. Hoặc nên nói Tô Minh ở trong mắt gã mấy năm nay rất ít gây chú ý, gã không biết rõ về hắn. Gần như khoảnh khắc nguy hiểm đến thì cơ thể Tô Minh chẳng hề dừng lại, như là không biết gì hết, không nhanh không chậm tiến lên, dần biến mất trong bóng đêm.
Mãi đến khi Tô Minh đi xa, Sơn Ngân nhíu mày nhưng không đứng đó nữa, xoay người trở về chỗ bộ lạc cư ngụ.
Hành động của gã không có gì khác thường. Cho dù ở trước mặt A Công làm như vậy cũng không khiến người khác nghi ngờ, ngược lại bằng phẳng chính trực, cho người ta cảm thấy gã có nghi vấn nên mới dò xét.
Tô Minh giữ bước chân thong thả đi ra thật xa mới kiềm không được bước vội vài bước, tim đập nhanh. Mới nãy lúc Sơn Ngân nhìn chằm chằm, hắn cảm giác được đã tìm ra người nhìn lén hắn tĩnh tọa mấy ngày trước!
‘Là hắn!’
Tô Minh nhíu mày, thầm nhớ tới A Công từng nói trong bộ lạc xuất hiện kẻ phản bội. Dù A Công không nói rõ nhưng Tô Minh có thể thấy được sự lo âu.
‘Là hắn ư…’ Tô Minh chần chờ.
Khôi Thủ vị cao chức trọng trong bộ lạc, nắm giữ Man Sĩ toàn đội săn, gánh trách nhiệm quan trọng săn thú cho bộ lạc.
Hơn nữa mấy năm nay trong trí nhớ của Tô Minh, Sơn Ngân trả giá rất nhiều cho bộ lạc. Người này xem thì lạnh lùng, nhưng Tô Minh từng thấy gã đi trong lạnh giá thường đưa vật mình săn được chia một ít cho tộc nhân lớn tuổi.
Gã từng vì mấy đứa nhỏ bộ lạc thích thú con mà leo lên núi mang về rất nhiều. Dù rằng lúc chia cho Lạp Tô gã vẫn lạnh lùng, nhưng Tô Minh chú ý thấy mắt gã có tia hiền hòa.
Thậm chí Tô Minh còn nhớ, có một năm mùa đông, mấy người đội săn ở bên ngoài bị người Hắc Sơn bộ lạc tấn công, trọng thương trốn trở về, một người đã chết. Sơn Ngân mặt âm trầm một mình đi ra, ngày thứ hai trở về trong tay cầm ba cái đầu đẫm máu của Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc.
Việc này nếu không phải khi ấy A Công mạnh mẽ điều đình, chỉ sợ dấy lên trận chiến với Hắc Sơn bộ lạc.
Quá khứ từng đoạn lướt qua não Tô Minh, hắn thật sự không tìm thấy lý do Sơn Ngân phản bội. Theo hắn thì Khôi Thủ như vậy sao có thể phản bội bộ lạc.
;Có lẽ…mình suy nghĩ nhiều.’ Tô Minh thầm thở dài, lặng lẽ tiến lên.
Dần dần, khuôn mặt hắn thay đổi, thân thể cũng vạm vỡ hơn, quần áo theo đó biến đổi. Rất nhanh, khi đi ra khỏi bóng đêm thì Tô Minh biến thành hiện giờ nổi tiếng nhất trong Phong Quyến thành, cực kỳ thần bí Mặc Tô!
Nhoáng lên một cái, hắn phát ra tốc độ kinh người chạy nhanh hướng sâu trong Phong Quyến thành.
Nhà Ô Sâm rất dễ tìm. Tô Minh biến thành Mặc Tô hỏi thăm chút xíu là biết ngay. Tuy bây giờ hắn nổi tiếng trong Phong Quyến thành nhưng dù sao chỉ có mấy trăm người thấy mặt hắn, cho nên cũng không khiến ai chú ý.
Tộc nhân cho Tô Minh biết chỗ ở của Ô Sâm không hề hay biết, người trước mắt chính là Tô Minh vừa động liền kinh người!
Còn về nói ra chỗ Ô Sâm ở là vì Tô Minh lấy ra một viên thạch tệ trong số tài sản ít ỏi, lại thêm tộc nhân Phong Quyến bộ lạc đã quá quen việc này. Mấy ngày nay gã biết có rất nhiều tộc nhân ngoài bộ lạc đua nhau viếng thăm mấy tinh anh của Phong Quyến họ.
Chẳng qua người tới viếng không ít nhưng thật được mời vào thì không nhiều.
Nhà Ô Sâm nằm ở một góc phía đông bộ thành đá. Nơi đây rất yên tĩnh, đặc biệt ban đêm một mảnh tối đen. Tuy có đuốc nhưng rất ít, rải rác, chỉ có nhờ ánh trăng mới thấy một ít nóc nhà.
Trong nhiều gian nhà đá, có một gian chiếm diện tích rất lớn, còn có sân riêng, phân chia rõ rệt với xung quanh. Nơi này chính là nhà của Ô Sâm.
Ô Sâm làm tinh anh đời sau của Phong Quyến bộ lạc, thân phận rất cao, đương nhiên chỗ ở cũng khác. Trong sân có bốn gian phòng, trong đêm khuya yên tĩnh toát ra âm u.
Sân rất lớn nhưng trống trải, trong ánh trăng lộ ra sự tĩnh mịch.
Bốn gian phòng đều tối đen, như là bên trong không có ai. Trước đây sẽ không như vậy, gần như lúc nào cũng có người đi theo Ô Sâm canh giữ tại đây, chứng tỏ Ô Sâm đặc biệt và khác thường.
Nhưng hiện giờ xung quanh chẳng có bóng người, không biết là bởi vì Ô Sâm rớt hạng nên những người đó rời đi, hoặc là không muốn bị người ta phát hiện mình yếu ớt mà đuổi hết.
Tô Minh đứng hơn mười mét bên ngoài sân, trong không gian yên tĩnh, bóng dáng hắn bị ánh trăng kéo rất dài, mơ hồ hòa vào hắc ám.
Nhìn cái sân trước mặt, Tô Minh im lặng giây lát, chậm rãi tiến lên, sắp tới gần thì không chút do dự đẩy cửa ra. Giây phút cửa gỗ bị đẩy mở, tiếng két két vang lên trong chốn yên tĩnh tản ra bốn phương.
Nhưng bốn gian phòng trong sân vẫn tĩnh lặng, như là không hề phát hiện khách lạ, như là bên trong thật không có người.
Nhưng khi Tô Minh ở bên ngoài, vừa liếc mắt liền thấy căn phòng thứ hai có sự tồn tại của khí huyết. Từ độ mạnh yếu của khí huyết, Tô Minh đoán đây chỉ khoảng tầng thứ năm Ngưng Huyết cảnh, so với lúc ban ngày hắn trở về liếc mắt Ô Sâm, tuy nói cảm ứng yếu chút nhưng nghĩ rằng đối phương bị suy yếu thời gian dài thì cho rằng không có gì lạ.
---o0o---