Hắn nhìn con rết chết đi xác hòa tan, bãi cỏ đỏ di động kỳ quái như đang hấp thu, hòa tan thi thể con rết, biến mất trước mặt Tô Minh.
Tô Minh nhìn hình ảnh này thầm kinh sợ, nhưng không cảm giác mười mét có gì nguy hiểm. Ngược lại ở đây có cảm giác ấm áp thoải mái. Hắn thậm chí cảm thấy mười mét này như là địa bàn của mình vậy.
Loại cảm giác này nói không rõ nhưng khiến Tô Minh thấy an toàn.
Khẽ rên rỉ, hắn ngồi xếp bằng, ánh mắt rơi trên người Hòa Phong hôn mê. Dù người này cũng nằm trên cỏ nhưng không có dấu hiệu hòa tan.
‘Trừ phi chỉ có thể hòa tan vật chết.’ Tô Minh sờ cằm, trong đầu hiện ra bóng hình người đàn ông đội mặt nạ.
‘Hắn mang mặt nạ giống hệt cái của Hòa Phong, nhưng cứ cảm thấy hơi khác. Hòa Phong từng nói tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc không phải Man tộc, lai lịch bí ẩn. Ở trên người Hòa Phong phát hiện hai thứ này, trừ phi…người đội mặt nạ là tổ tiên của Hòa Phong.’ Tô Minh suy nghĩ, việc này không có manh mối đành không nghĩ nữa. Hắn bình tĩnh ngồi đó lấy ra Sơn Linh Dược, nuốt xong tăng lực lượng khí huyết.
Thời gian dần trôi qua, chớp mắt đã là ba tháng.
Trong ba tháng này, Tô Minh cảm nhận bên ngoài chấn động bốn lần, hiển nhiên là vì Huyền Luân nghi ngờ nên đi tìm. Nhưng bốn lần đều tập trung vào hai tháng đầu, cuối cùng một tháng bên ngoài tĩnh lặng.
Trong ba tháng, có lẽ vì Huyền Luân đem đến uy hiếp khiến Tô Minh tăng nhanh tốc độ tu luyện, bây giờ sợi máu đã tới hai trăm chín mươi mốt sợi, cách yêu cầu tầng thứ tám Ngưng Huyết ba trăm chín mươi chín chỉ thua hơn một trăm sợi.
Nhưng đến bây giờ Tô Minh cũng phát hiện điểm tệ của Sơn Linh Dược. Hắn nuốt dược này lâu dài thì hiệu quả dần biến yếu, dường như không bao lâu sẽ không có tác dụng nữa.
Đối với việc này, tuy Tô Minh bất đắc dĩ nhưng cũng hiểu được. Nếu không thì cứ nuốt hoài, chỉ cần có thời gian đầy đủ là không bao lâu các sợi máu đều tăng lên.
“Xem độ giảm hiệu quả của Sơn Linh Dược thì chắc sau khi mình đạt tới tầng thứ tám Ngưng Huyết, dược này sẽ hoàn toàn mất hiệu quả.” Tô Minh ngồi ở mười mét bãi cỏ trong hang động, cảm nhận sợi máu di chuyển, thì thào.
‘May là Nam Ly Dược vẫn còn hiệu quả, có thể dùng để chữa thương. Về tu vi thì chẳng lẽ không còn Sơn Linh Dược, Tô Minh ta không thể tu luyện ư!’ Sắc mặt Tô Minh lộ kiên quyết.
‘Mình còn hai giọt Man huyết, trừ nó ra còn có thuật huyết hỏa trùng trùng!’ Nghĩ đến huyết hỏa trùng trùng, Tô Minh hít sâu. Tu luyện thuật này cực kỳ gian nan, quá trình thống khổ khiến người khó chịu đựng được.
‘Năm đó lần thứ tư trùng trùng đem đến lực lượng đều dùng ở phát động Nguyệt Dực xuất hiện, sợi máu không tăng lên. Lần thứ năm trùng trùng mình đang ở đất Nam Thần, mọi thứ cần cẩn thận. Xung quanh đây rất nhiều cường giả, nếu bị phát hiện thì có thể gặp phiền phức.’ Tô Minh ngẩng đầu nhìn cửa hang, biểu tình lạnh lẽo.
‘Huyền Luân, ta không biết ngươi đã đi hay chưa, hoặc thật có kiên nhẫn chờ ngoài rừng. Nhưng mặc kệ ngươi có đó hay không thì ta vẫn ở lại đây.’
Tô Minh đứng dậy đi tới bên cạnh Hòa Phong. Ba tháng nay Hòa Phong luôn trong hôn mê. Dù gã có dấu hiệu tỉnh lại thì Tô Minh gần như mỗi cách vài ngày sẽ vặn vẹo khí huyết đưa tới không khí trong rừng tràn ngập người Hòa Phong, để gã không ngừng hút lấy. Cứ thế khiến vết thương của Hòa Phong vĩnh viễn không thể hồi phục, nhưng mỗi ngày Tô Minh đều chữa trị để gã không chết.
Bây giờ trên người gã không nhìn thấy vết thương, nhưng bên trong Hòa Phong gieo mấy thảo dược đã lấy máu thịt gã làm chất bổ, bén rễ nẩy mầm, khỏe mạnh sinh trưởng trong người gã.
Bên cạnh Hòa Phong, trên xương một đen một trắng cũng xuất hiện hai chồi non, xương trắng phù hợp yêu cầu trồng thảo dược.
‘Còn kém ba thảo dược một xương thú. Đáng tiếc trong thời gian ngắn mình sẽ không ra ngoài, nhưng Phương Mộc thông minh như vậy chắc sẽ không dễ dàng từ bỏ.’
Sửa sang xong đất trồng Đoạt Linh Dược, Tô Minh khoanh chân ngồi, tay phải để trước ngực bấm đốt tư thế kỳ quái, liên tục đẩy ra trước vài cái nhưng cuối cùng vẫn thất vọng.
‘Chẳng lẽ thật phải đánh thức Hòa Phong, hỏi Khắc Ấn thuật rốt cuộc phải thi triển như thế nào?’
Trong ba tháng nay Tô Minh nhiều lần thử thuật này, hắn đã nắm giữ nó nhưng vẫn không thể sử dụng.
Thuật này phát động không ít khí huyết, dường như còn cần lực lượng khác nữa nhưng Tô Minh không có. Hắn còn đặc biệt quan sát khí huyết trong người Hòa Phong, muốn tìm ra nguyên nhân nhưng không thấy gì hết.
Hòa Phong giống như hắn, trong người chỉ tồn tại lực lượng khí huyết.
‘Rốt cuộc gã thi triển thuật này như thế nào chứ…’ Tô Minh suy nghĩ rất lâu nhưng không có manh mối, chỉ có thể để đó, tập trung dùng Sơn Linh Dược.
Mùa mưa đã đi qua, dù vẫn rất nóng nhưng dần giảm bớt. Năm tháng vấn vương trong cành lá, từng mảnh rậm rạp cũng có lúc rơi rụng.
Bất giác lại qua ba tháng. Tô Minh ở trong rừng đã nửa năm. Nửa năm nay hắn không ngừng vận chuyển khí huyết, chỉ có như thế mới tránh cho không khí nơi này xâm nhập.
Hắn phát hiện chỗ tốt khi làm thế, khí huyết sẽ tăng tốc độ nhanh hơn bên ngoài không ít. Thời gian nửa năm, chồi trên xương một đen một trắng thành cọng cỏ nhỏ, màu xanh nhạt tỏa ra ánh sáng chói mắt. Nhưng theo nó sinh trưởng thì hai khối xương chậm rãi ảm đạm, dường như tất cả tinh hoa đều bị hai cọng cỏ này hút hết.
Còn về Hòa Phong, gã đã hoàn toàn thành đất trồng dược. Trên người gã tràn đầy từng gốc thảo dược. Mấy tháng trước thảo dược đâm ra khỏi làn da gã tựa như phá mặt đất, sinh trưởng khỏe mạnh trên người Hòa Phong.
Thân hình Hòa Phong vốn đã khô héo giờ trông càng rõ ràng.
Gã đã hôn mê nửa năm, dù thần trí tỉnh táo thì giờ đã mơ hồ. Huống chi Tô Minh không cho gã cơ hội tỉnh lại. Mấy ngày một lần không khí trong rừng sẽ xâm nhập và chữa trị, khiến Hòa Phong trở thành người thực vật.
Tô Minh từng động lòng trắc ẩn, nhưng nhớ tới Hòa Phong hiểm độc và tình hình nửa năm trước. Nếu không phải lúc nguy hiểm hắn vào không gian mảnh đá kỳ lạ kia, chỉ sợ bây giờ Tô Minh không chết cũng sẽ thê thảm.
Tâm Tô Minh chậm rãi biến cứng, trong mắt hắn, Hòa Phong không còn là người mà là đất trồng dược.
Quan trọng hơn, Tô Minh chậm rãi phát hiện khi không chuẩn bị mở ra cánh cửa đan dược, miễn cưỡng tiến vào không gian kỳ lạ sẽ xuất hiện lực bài xích. Nửa năm nay hắn thấy cách này có lẽ giúp mình trốn khỏi nguy hiểm, thử vài lần nhưng chỉ thành công một lần. Lực bài xích rất mạnh, sợi máu thì ngày càng khó tăng.
Trong ba tháng nay sợi máu trong người hắn cũng tăng đến ba trăm ba mươi bảy sợi. Hiệu quả Sơn Linh Dược yếu đi không ít, thường cần nuốt vài viên mới đạt đến tác dụng một viên.
Nhưng may là bây giờ Tô Minh có đủ thảo dược, dùng lửa bản thân rèn luyện, ở trong động không thiếu đan dược.
Nửa năm nay đôi khi Tô Minh ra ngoài, ở xung quanh dẫn dắt một ít thú trùng. Giết chết trong bãi cỏ đỏ mười mét, khiến bãi cỏ hấp thu.
Làm như vậy trừ việc Tô Minh muốn xem bãi cỏ hấp thu vật chết nếu đến cực hạn sẽ xuất hiện biến hóa gì, còn có nguyên nhân khác. Mỗi cách mấy tháng, phạm vi mười mét cỏ sẽ thu nhỏ hơn nữa màu sắc biến tối, nhưng hấp thu vật chết rồi sẽ hồi phục như cũ.
Thậm chí có lúc có một ít thú trùng tự đến, hiển nhiên không phát hiện nơi này bị Tô Minh chiếm lấy, cứ theo thói quen tới đây nghỉ ngơi.
Trừ những điều đó ra, thời gian còn lại Tô Minh tập trung vào Khắc Ấn thuật, không ngừng thử và tìm hiểu cách dùng. Mãi đến có một ngày, sau khi suy tư dài nửa năm vẫn không chút manh mối, hắn nghĩ ra một cách.
Hắn nghĩ tới trong túi Hòa Phong có nhiều thạch tệ, đặc biệt là hộp đá có lá cây để luyện Khai Trần, bản thân nó do nhiều thạch tệ đúc thành.
Lúc đó hắn hơi nghi ngờ, đoán có lẽ thạch tệ không phải chỉ là vật mua bán mà còn có tác dụng khác. Bây giờ nghĩ đến thì đầu chợt lóe sáng.
‘Chẳng lẽ Hòa Phong thi triển Khắc Ấn thuật này cần vật bên ngoài hỗ trợ.’ Tô Minh lấy ra túi màu tím, từ bên trong lấy một viên thạch tệ trắng. Vật này bóng loáng nắm trong tay có ấm áp. Trước kia Tô Minh không quá chú ý, nhưng giờ cẩn thận quan sát thì dần phát hiện thạch tệ này khác biệt.
‘Loại đá này có thể lưu hành cả Man tộc, thậm chí không nghe nói tới có đồ giả, vậy nhất định có bí mật người thường không biết. Lúc trước mình bỏ qua điều này…’ Mắt Tô Minh chợt lóe, nắm lấy viên đá, tay phải cực quen thuộc làm ra tư thế quái lạ, dựa theo cách luyện tập mấy trăm lần nhẹ đẩy ra trước.
Vừa đẩy ra thì tâm trí Tô Minh chợt biến đổi. Hắn cảm nhận được trong thạch tệ trắng có khí lưu xa lạ bị hút vào người, dùng con đường khác với di chuyển khí huyết thẳng đến tay phải, thuận theo ngón tay phải bắt ấn vòng một vòng, lập tức phóng lớn mấy lần, mạnh co rụt, lần này thẳng đến đầu mình. Tô Minh không kịp ngừng thì đầu oành một tiếng, bị khí lưu xa lạ ập vào.
Mắt hoa lên, nhìn thấy thế giới khác hẳn.
Khoảng cách trăm mét, mọi thứ hiện ra trong đầu Tô Minh. Hắn thấy hơn chín mươi mét dưới nước bùn có một con rết đang bơi qua.
Hắn thấy năm mươi mét dưới tán cây to giấu một con côn trùng cỡ bàn tay, đầy răng nhọn nhìn chằm chằm con thú nhỏ cảnh giác đi qua gốc cây.
Hắn còn thấy trong sơn động, Hòa Phong luôn hôn mê bị thảo dược bao phủ, trong đầu có một đoàn sáng xanh lặng lẽ lặng lẽ hấp thu thảo dược trong người, ánh sáng phóng lớn từ giữa trán kéo dài đến ngoài động.
Khi bị Tô Minh trông thấy, đoàn sáng lập tức run rẩy kịch liệt, bên tai Tô Minh như nghe tiếng tiếng hét kinh hoàng.
“Hử?” Mắt Tô Minh ngưng lại, ngay lúc này bỗng biến sắc mặt, nguy hiểm xuất hiện. Nguy hiểm này không phải từ Hòa Phong mà là ở biên giới trăm mét trong đầu hắn xuất hiện cô gái bộ đồ trắng, mang khăn che!
Hàn Phỉ Tử!