Mục lục
[Dịch] Cầu Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại Tô Minh ở nơi cách Phương Mộc khá xa, hắn chạy nhanh trong khu rừng, vẻ mặt bình tĩnh chẳng hề dao động, nhưng trong lòng tăng mạnh cảnh giác. Nếu xung quanh có gió thổi cỏ lay lập tức bị hắn phát hiện ngay.

Kỳ thực hắn không hề biết cha của Phương Mộc đi theo, những lời nói và hành động đều chỉ là phòng ngừa. Lúc ở Ô Sơn hắn từng gặp phải chuyện như vậy, lúc đối diện Tư Không thì hắn chỉ thấy kẻ đối diện, chứ không nghĩ rằng một tộc nhân có thân phận như thế lại làm động tĩnh lớn vậy, sao có thể một mình chạy đi trước ánh mắt của cường giả. Sau đó được A Công chỉ dạy, nhớ tới sự việc lúc ấy bỏ qua. Nhưng khi đó đang tại Ô Sơn, có A Công để ý, nguy hiểm không lớn.

Nhưng bây giờ ở nơi xa lạ, không có A Công bảo vệ, tất cả đều nhờ vào chính mình, không thể xảy ra sai lầm nào. Dù hắn không phát hiện có người theo sau lưng Phương Mộc, nhưng việc này có nhiều điều đáng nghi. Thông minh như Tô Minh, mấy tháng đủ để hắn phân tích rõ ràng.

Một thiếu niên tầng thứ năm Ngưng Huyết cảnh, người mang vết thương, sao có thể trong mấy tháng nhiều lần một mình vào rừng, mỗi lần đều rất an toàn. Dù thiếu niên muốn làm vậy nhưng người thân của y chắc chắn phát hiện ra, thầm đi theo cũng là việc đương nhiên.

Lại thêm vết thương trên người thiếu niên bớt chút, trên đường bị mình bắt đi, dù y không nói ra nhưng các tộc nhân lúc trước cùng đi nhất định sẽ báo cáo lên trên.

Theo các manh mối khiến Tô Minh không khó đoán ra, sau lưng Phương Mộc nhất định có người thầm đi theo, mục đích là tìm ra mình. Cho nên mấy tháng sau Tô Minh mới không nhanh không chậm đi ra gặp.

Thiếu niên tặng đao, thanh đao không bình thường, càng khiến Tô Minh thêm tin tưởng An Đông bộ lạc tuyệt không phải bộ lạc nhỏ, mà là bộ lạc cỡ trung. Bộ lạc như vậy, thiếu niên thân phận cao quý mà một mình đi tới đây thì tuyệt đối không thể nào.

Tô Minh kết luận có người núp gần đó quan sát mình, cho nên mới không hành động thiếu suy nghĩ. Tô Minh nhận lấy đao, dùng lực lửa cực nóng do hồn Nguyệt Dực phát động, tạo ảo giác giống như Khai Trần.

Lại thêm hắn đạp hồn Nguyệt Dực như đạp không trung mà đi, dùng thuật tâm động tỉ mỉ để lại dấu vết trên cây và thời hạn mười lăm giây, là để cảnh cáo người nhìn lén.

Tô Minh muốn là loại cảnh cáo khiến người do dự, dù sao điều kiện đầu tiên là hắn khiến thiếu niên lần nữa khỏe hơn, làm được như vậy hắn sẽ nắm toàn quyền chủ động, thêm vào tu vi khiến người khó nắm bắt thì sẽ an toàn, tăng sức mạnh đầy đủ.

Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, không lập tức trở về huyệt động mà vòng quanh vài vòng. Mãi đến khi bầu trời hoàn toàn tối đen, trăng treo trên cao, hắn chắc chắn xung quanh không ai đi theo mới vào trong động.

Ngồi xếp bằng, Tô Minh nâng lên tay phải vung trước mặt, bỗng chốc có một số linh hồn Nguyệt Dực vô hình tản ra chen chúc hướng cửa động. Hơn một năm nay, đây là cách hắn đề phòng xuất hiện ngoài ý muốn.

‘Nếu mọi chuyện thuận lợi, cũng sắp tới lúc mình rời khỏi đây.’ Ngồi đó, Tô Minh mắt lộ suy tư, cẩn thận suy nghĩ hành động trước đó, chìm đắm trong vận chuyển khí huyết. Dần dần cơ thể hắn lấp lóe ánh sáng đỏ.

Việc tu luyện, chữa trị lâu dài thật rất khô khan, không phải ai cũng có thể chịu đựng. Nhưng hơn một năm nay Tô Minh dần thói quen loại sinh hoạt này. Thói quen một mình một người, ở trong động yên tĩnh, lặng lẽ không nói một lời, lặng lẽ chữa trị. Không ngừng luyện Nam Ly Dược, không ngừng nuốt đan dược trị thương, khiến vết thương trong ngoài theo thời gian trôi qua dần lành lặn.

Một tháng sau, trong rừng lại có thanh âm kêu tiền bối. Lần này Tô Minh cũng chờ đợi vài ngày, vào một buổi tối mới xuất hiện.

Chữa trị cho Phương Mộc xong, cất lấy La Vân Diệp hắn cần, lại lần nữa đưa ra số lượng loại thảo dược khác.

Sắc mặt Phương Mộc cực kỳ cung kính, đều thỏa mãn yêu cầu của Tô Minh, cũng nói ra hết rất nhiều chuyện không quá bí ẩn quanh ba bộ lạc, khiến Tô Minh càng hiểu biết hơn, bao gồm cả Man thuật độc đáo của ba bộ lạc.

Giao dịch giữa hai người từ đó vững chắc.

Dù thảo dược trong rừng rất nhiều, nhưng nếu dùng để luyện dược thì thường không đầy đủ. Giờ có Phương Mộc thì mọi thứ dễ giải quyết, tốc độ Tô Minh luyện dược chậm rãi tăng cao.

Thậm chí cả Thước Dạ Chi, có cha Phương Mộc ngầm đồng ý, từ chỗ Hàm Sơn thành đổi lấy không ít biếu cho Tô Minh. Số lần y tới đây cũng nhiều hơn, có khi còn lấy đa số đồ dùng sinh hoạt, ví dụ bộ đồ thoạt nhìn không tầm thường.

Mấy bộ đồ này là cha Phương Mộc nghĩ tới, nhắc nhở y chuẩn bị, vì nghĩ tới Tô Minh lấy da thú che đậy khuôn mặt nên mớ quần áo kiểu dáng cũng trùm mặt.

Tổng cộng ba bộ, vải thô không thể nào sánh bằng.

“Mặc tiền bối, mớ quần áo này là tôi tốn rất nhiều công sức đặt may ở Thiên Hàn tông, trong bộ lạc chúng tôi chỉ có Man Công, tộc trưởng và số ít người mới có được.”

Phương Mộc nịnh nọt đích thực khiến Tô Minh tăng hảo cảm, nhưng Tô Minh cẩn thận vẫn chờ mỗi khi đối phương tìm đến thì ở thời gian khác nhau xuất hiện, cũng không cho đối phương biết huyệt động mình cư ngụ.

Thời gian cứ thế trôi qua nửa năm, hiện tại Tô Minh ở trong rừng đã tròn hai năm. Vết thương của hắn tại một tháng trước đã hoàn toàn lành lặn. Hai trăm bốn mươi ba sợi máu xuất hiện lập tức có lực lượng khí huyết mênh mông của tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh.

Sau khi có đầy đủ thảo dược thì Tô Minh đã luyện chế không ít Sơn Linh Dược, nuốt hết khiến tu vi sau khi hồi phục bắt đầu ổn định tăng tiến.

Có đủ đan dược, Tô Minh có thể ở trong hang động suy ngẫm, bây giờ trong tay hắn có hai loại đan dược, Sơn Linh Dược và Nam Ly Dược.

Số lượng của chúng không ít, đều mười mấy viên. Nhìn đan dược trong tay, Tô Minh trầm ngâm chốc lát sau, ra quyết định.

‘Nên thử xem mở ra cánh cửa thứ hai sẽ xuất hiện cái gì!’ Tô Minh thu lại đan dược, sờ mảnh đá đen trên cổ luôn cùng hắn.

Mảnh đá đen thần bí này cho Tô Minh vài loại đan dược khiến vết thương của hắn lành lặn, tu vi tăng lên. Bây giờ hắn đã có đủ dược vật cần thiết để mở ra cửa thứ hai. Tô Minh dứt khoát nhắm chặt hai mắt, dựa theo cách lúc trước tiến vào không gian kỳ lạ, ở trong hang động khá an toàn, cả người Tô Minh bỗng chốc bốc lên tầng sáng đen. Tầng sáng đen hóa thành màu xanh, dần bao phủ toàn thân hắn, nhấp nháy kịch liệt liền biến mất, mang theo cơ thể Tô Minh.

Vẫn là trời đất một mảnh mông lung. Trong mơ hồ, Tô Minh rất nhanh thích ứng. Hắn đi thẳng tới trước, ở trong sương mù dần trông thấy ngọn núi quen thuộc và con đường dưới chân núi.

Nhìn ngọn núi, Tô Minh im lặng không lên tiếng đi vào trong, đồ án xung quanh vẫn như cũ không thay đổi. Hắn đi qua cánh cửa thứ nhất mở ra, không bao lâu sau đi tới cánh cửa thứ hai.

Dựa theo cách mở cánh cửa thứ nhất, Tô Minh tiến lên vài bước, từ trong ngực lấy ra Nam Ly Dược và Sơn Linh Dược bỏ vào lỗ nhỏ trên cánh cửa.

Khi các lỗ nhỏ đều đầy đan dược, Tô Minh lùi vài bước, tập trung nhìn.

Tất cả lỗ nhỏ dần tỏa ánh sáng chói mắt. Ánh sáng khuếch tán, vang lên tiếng chấn, hình thành dư chấn rung rinh. Rất nhanh, cánh cửa thứ hai chậm rãi mở ra từ bên trong, lộ một khe hở, dần mở toang ra. Oành một tiếng, lộ ra con đường bên trong.

Tô Minh ánh mắt bình tĩnh, không vội vàng hành động mà là chờ cửa hoàn toàn mở ra, liếc mắt nhìn. Con đường bên trong hơi đỏ, vách tường lấp lóe ánh đỏ, hoàn toàn tĩnh lặng.

Lại đợi nửa ngày, Tô Minh nhấc chân lên, chậm rãi đi vào trong. Hắn không lập tức tiến lên mà nhìn điêu khắc trên bức tường xung quanh. Mặt trên vẫn là vẽ từng hình luyện dược. Lúc trước Tô Minh mở ra cánh cửa thứ nhất liền phát hiện, điêu khắc trên tường như là đang truyền thụ kỹ xảo luyện dược. Nếu có thể nắm giữ sẽ giúp ích rất lớn cho việc luyện dược.

Hắn đi từ từ, nhớ kỹ từng hình ảnh trên bức tường. Không biết qua bao lâu, khi hình ảnh tới cái cuối cùng, trước mặt hắn cũng xuất hiện căn phòng bí mật không lớn lắm.

Cánh cửa thứ ba ở trong phòng bí mật này.

Trên cánh cửa chỉ có đồ án một loại đan dược. Thảo dược cần thiết đa số Tô Minh đã thấy. Mắt hắn lấp lóe, nhìn lỗ nhỏ dưới đồ án đan dược.

Từng có hai lần kinh nghiệm, Tô Minh thông qua luyện chế ba loại đan dược đoán ra, cánh cửa cần bao nhiêu đan dược mở ra thì đại biểu cho khó khăn khi luyện.

Yêu cầu số lượng càng nhiều thì càng dễ.

Bây giờ nhìn cánh cửa, Tô Minh nhíu mày. Bên dưới đồ án đan dược chỉ có hai lỗ nhỏ!

“Thuốc này…chỉ sợ trừ Nam Ly Dược ra thì khó luyện nhất.” Tô Minh cau mày tiến lên, tay phải ấn vào cánh cửa. Chớp mắt não hắn lại cảm giác đau đớn quen thuộc. Theo cánh cửa lấp lánh ánh sáng, trong đầu Tô Minh không ngừng tuôn ra hình ảnh luyện chế đan dược này.

Thật lâu sau, tay phải Tô Minh run lên như bị lực lượng mạnh mẽ bắn ngược, liên tục lùi ra sau vài bước, mạnh ngẩng đầu, đôi mắt hắn lộ ra chấn kinh.

“Đoạt Linh Dược!” Tô Minh hít ngụm khí lạnh.

Tin tức ở trong đầu hắn trừ cách luyện chế và tên ra, lần đầu tiên xuất hiện giới thiệu công dụng đan dược này.

‘Đoạt lấy hư linh bỏ vào đan dược này, sẽ tổn thương người cũng có thể dưỡng hồn!’ Mắt Tô Minh lóe tia sáng, cẩn thận nhớ kỹ thảo dược cần thiết cho Đoạt Linh Dược, nhắm mắt lại, vẻ mặt phức tạp.

‘Luyện chế dược này cần đám thảo dược không bình thường, lấy thân thể người sắp chết làm đất, lần nữa trồng thảo dược cần thiết để luyện chế. Khi luyện chế không cần dùng lửa bình thường, mà ngưng thụ thi khí dẫn động trời giáng sấm sét để luyện chế thành, cũng tránh cho khi luyện dược này khiến trời đất xuất hiện khác thường.’ Tô Minh im lặng giây lát, nhìn chăm chú cửa đá xong xoay người đi ra ngoài.

‘Dù luyện chế gian nan nhưng xác suất thành công không cao. Tuy nhiên, một khi luyện thành đan dược này, uy lực…’ Trong đầu Tô Minh hiện ra giới thiệu về đan dược. ‘Đoạt hư linh, hư linh có lẽ là vật do Man Văn biến thành, tựa như gấu đỏ của tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, đao của Sơn Ngân. Chỉ sợ dưới Khai Trần không ai chống được, coi như là Khai Trần cũng không phải không có sức mạnh giết chết. Thứ này là đan dược gì vậy chứ…’ Mắt Tô Minh lấp lóe, đi ra ngoài.

Trong hang động trong cánh rừng sâu giờ lấp lóe ánh sáng xanh, thân thể Tô Minh chậm rãi hiện ra. Hắn ngồi đó, sờ mảnh đá đen trên cổ, suy tư.

‘Tổng cộng cần mười chín loại thảo dược, trong đó đa số mình biết, có trong sách tranh thảo dược A Công cho mình đọc, chỉ có một loại xa lạ. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là mười chín thảo dược có ba loại không cần thành phẩm, mà lấy xương dã thú cường đại làm đất trồng, để nó dựa vào xương sinh trưởng. Còn về dã thú cường đại, tin tức lộ ra là xương mãnh thú tương đương với cường giả Khai Trần cảnh…’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
09 Tháng chín, 2018 16:34
Hạc bà nội nó
Lê Minh Dương
13 Tháng tám, 2018 21:22
nếu bạn đọc truyện tu chân, tiên hiệp nhiều sẽ thấy truyện này rất hay
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
Lê Minh Dương
28 Tháng bảy, 2018 15:45
- Ta mới ra đời còn không hiểugì, ta ra đời khi Man đã suy. Thiên bất nhân rơi xuống loạn ly, địa bất nhân khiến ta ở Ô Sơn Thương... - Nếu trời có mắt sao không thấy ta trọn đời trầm luân? Nếu thần có linh thì sao phải chia ta làm trời nam biển bắc?Ta không muốn trời sáng, trời làm gì để ta không thấy đêm tối? Ta không muốn thần, thầngiết chết ta, huyết nhục bay tán loạn! - Khấp huyết ngửa đầu tiếc gì nghịch mệnh tang thương! Trời không có mắt, ta đạp trời lấy mắt lập trời! Thần không linh ta thề giết thần lập đế vương!
shuikoden2014
17 Tháng bảy, 2018 15:45
theo mình thấytruyện này hay nhất mình từng đọc . hơn pntt tn nhiều
Diêm Vương_91
11 Tháng bảy, 2018 17:20
coi chừng tẩu hỏa nhập ma
minhngocbinhnghi
11 Tháng bảy, 2018 12:09
why....why...
Lôi Phi Thần
03 Tháng bảy, 2018 16:02
Đọc 200c chả hiểu cái gì . Rắc rồi tùm la tùm thôi . Mn bảo hay , thôi cố gắng đọc tiếp vậy
Lê Minh Dương
18 Tháng sáu, 2018 22:06
truyện rất hay và sâu sắc
phoenix987
10 Tháng sáu, 2018 01:37
đừng quan tâm ta
Đàm Vấn Thiên
06 Tháng sáu, 2018 17:33
hix, đọc dịch mà xưng anh với tôi, cô thấy ngượng ngượng sao ấy
Đường Thất Thất
04 Tháng ba, 2018 02:17
Truyện hay nhé
Nguyễn Cường
15 Tháng một, 2018 17:33
mình nghĩ dịch giả nên chau chuốt ngôn từ hơn, một số từ giữ nguyên Hán Việt sẽ hay hơn là dịch hết sang tiếng Việt.
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:41
mà cũng khó hình dung xem các chân tinh bao bọc nhau như thế nào
dienwa1357
09 Tháng một, 2018 16:40
đọc được 800 chương mà nhiều tu tinh quá không thể nhớ hết được
Vô Danh
25 Tháng mười hai, 2017 10:16
Má đọc thì cũng hấp dẫn đấy mà câu chữ quá. Tính cách mian cố chấp quá. Đọc mà tức anh ách
BÌNH LUẬN FACEBOOK