Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Vân Lạc Phong buông lỏng hai tay, ra vẻ bất đắc dĩ: "Ngươi nhất quyết muốn vu oan giá họa, vậy ta cũng hết cách! Nói không chừng là do bản tính của tên Liễu Thần Dật này quá mức cuồng vọng, cho nên tự chuốc lấy không ít kẻ thù. Cũng có thể là có người chứng kiến trận đánh cá của ta và hắn, nhân lúc này trốn ở một góc nào đó âm thầm ra tay với hắn ta, muốn chơi trò ném đá giấu tay, vu oan giá họa...."

Cuồng vọng?

Nghe thấy lời này, khóe miệng của những người khác đồng loạt không nhịn được mà co rút liên hồi.

Bản tính của Liễu Thần Dật này, hình như.... Là không có cuồng vọng bằng ngươi đâu!

Bất quá....

Lời Vân Lạc Phong vừa nói cũng rất hợp tình hợp lý. Vừa rồi đúng là không có ai nhìn thấy Vân Lạc Phong ra tay, thì cánh tay của Liễu Thần Dật đã bị phế đi rồi, có lẽ là có người âm thầm ra tay, thật sự muốn vu oan giá họa...

"Ngươi...."

Lăng Quý Phi tức giận không thôi, chỉ thẳng ngón tay vào mặt Vân Lạc Phong, khuôn mặt kiều mỹ ngập tràn lửa giận, ngay cả đôi con ngươi cũng giống như là đang có hai đóm lửa đang cháy.

"Ái phi!" Long Nguyên nắm chặt lấy tau của Lăng Quý Phi, đem tầm mắt đặt lên trên người của Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, chuyện này trẫm sẽ phái người điều tra rõ sự thật, nếu tra ra kẻ động thủ thật sự là ngươi, vậy ngươi đừng hòng mà bước chân ra khỏi Thiên Hồi Đế Quốc một bước!"

Long Nguyên hừ mạnh một tiếng, phất tay áo đứng lên, dắt theo một đám cung nữ thái giám rời khỏi khán đài.



Nếu như Liễu Thần Dật thật sự bị Vân Lạc Phong đả thương, vậy Long Nguyên hắn đã có thể danh chính ngôn thuận mà bắt giữ Vân Lạc Phong, thế nhưng, vừa rồi không có người nào nhìn thấy Vân Lạc Phong động thủ, nếu hắn không màn hậu quả mà làm rối kỷ cương, tức thì sẽ dẫn đến sự bất mãn của chư quốc.

Điểm này, Long Nguyên tương đối vẫn còn biết phân biệt nặng nhẹ.

Trên đài cao, Lăng Quý Phi cũng chậm rãi đứng lên, cô ta gắt gao siết chặt nắm tay, bắn ánh mắt sắc bén của mình về phía Vân Lạc Phong đang đứng bên dưới.

Hiện giờ cứ để cho ngươi được đắc ý trước, chờ đến khi hạng mục tranh tài chiến đấu bắt đầu, bổn cung sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn.

"Chủ tử/ tiểu thư! "

"Sư phụ!"

"Đệ muội!"

Đám người Diệp Hi Mạch nhanh chóng chạy tới bên cạnh Vân Lạc Phong, trên mặt bọn họ đều ngập tràn sự vui sướng.

"Đệ muội, muội đã giành được chức quán quân đầu tiên cho Thiên Vân Quốc chúng ta, muội vĩnh viễn chính là niềm kiêu ngạo của chúng ta!"

Mấy năm gần đây, tuy rằng Diệp Hi Mạch không có ở hoàng thành Thiên Vân Quốc, nhưng mà mỗi lần đến đại hội tranh tài chư quốc thì hắn đều bị triệu trở về, chỉ tiếc, dù các thiên tài của Thiên Vân Quốc lựa chọn tỷ thí hạng mục y thuật hay là chiến đấu thì cũng đều bị xếp hạng cuối cùng.



Trước nay chưa từng thay đổi!

Thế nhưng, hiện tại có sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, chẳng những đã giúp cho Thiên Vân Quốc thoát khỏi cảnh lót đế ngàn năm, mà còn trực tiếp đoạt luôn quán quân của hạng mục tranh tài, cái này bảo Diệp Hi Mạch hắn làm sao mà không kích động cho được?

Những người chung quanh cũng quay sang hai mặt nhìn nhau, cuối cùng, một người thiên tài trẻ tuổi trong số những người kia lấy hết can đảm mà đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, vẻ mặt đầy hổ thẹn mà nói: "Chuyện đó... Ngại quá, trước đó ta còn không ngừng nói xấu về cô như vậy, thật sự rất xin lỗi!"

Vị thiên tài nữ tử kia khom lưng thật sâu xuống trước mặt Vân Lạc Phong một cái.


Trên phiếm đại lục này, ngươi muốn có được sự tôn trọng của người khác, thì phải có đủ bản lĩnh làm chấn động thế nhân trước cái đã. Bằng không, ngươi chỉ có thể nhận lấy những sự chế nhạo và trào phúng từ những người khác mà thôi!


Tuy nhiên, một khi ngươi để lộ ra được thực lực siêu cường của mình rồi, thì tất cả những kẻ đã từng xem thường ngươi đều sẽ phải rửa mắt mà nhìn.


Vân Lạc Phong rũ mi nhìn nữ tử vừa khom người xin lỗi mình, khóe môi khẽ cong lên, gợi ra một nụ cười.


Nụ cười này của cô cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ tà khí.


Nếu Vân Lạc Phong mà là nam tử, thì không thể nghi ngờ rằng cái nụ cười này sẽ tàn sát tất cả trái tim của nữ nhân trong thiên hạ.


"Chỉ cần sau này ngươi đừng đem sự chủ quan của mình mà đi ước đoán, phán xét người khác là được, ngoài ra, nếu ngươi muốn tìm nam nhân, thì cần phải đánh bóng đôi mắt của mình một chút, hạng người như tên Liễu Thần Dật kia, vừa nhìn thì đã biết là một kẻ hoa tâm bạc tình rồi!"


Khuôn mặt của vị thiên tài nữ tử kia liền đỏ lên, hơi cúi đầu, lí nhí nói: "Sau này ta sẽ không sùng bái hắn nữa.... "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK