Kỳ gia.
Trong đại viện, một mỹ phụ đang dắt tay một thiếu nữ tuổi tương đương Kỳ Tô đi đến.
Sau lưng bà ta là một đám hộ vệ cùng nha hoàn, tư khái kia không khác hoàng đế đi tuần bao nhiêu, ánh mắt cao cao tại thượng đánh giá hoa hoa cỏ cỏ trong hoa viên.
"Số hoa cỏ này là người nào trồng?"
"Bẩm nhị phu nhân, là đích thân đại phu nhân trồng!"
Vị mỹ phụ được gọi là nhị phu nhân kia cực kỳ bất mãn, nhíu mày lại: "Mau nhổ hết tất cả cho ta, thật chướng mắt!"
"Nhưng mà, những thứ này đều là tâm huyết của đại phu nhân......"
Quan gia có chút khó xử, cung kính đáp.
Lúc này, Kỳ Chính và Kỳ Mặc cũng vừa tới, nghe thấy lời quản gia, Kỳ Mặc lập tức giận dữ: "Không nghe thấy nhị phu nhân nói gì sao? Lập tức nhổ hết mấy thứ chướng mắt này đi ngay!"
Quản gia có chút bất ngờ, Kỳ Mặc thiếu gia không phải là con của đại phu nhân sao? Tại sao lại nói chuyện thay cho một tiểu thiếp?
Mà gia chủ chẳng những có nữ nhân khác bên ngoài, lại còn sinh một đứa con gái, che giấu nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến đây, quản gia liền thấy bất bình thay Lâm Tình.
Quản gia từng nhận ân huệ của Lâm Tình, tất nhiên đứng về phía bà ấy, tuy nhiên, tình hình hiện nay không cho phép ông ấy lên tiếng.
"Tướng công!"
Mỹ phụ tỏ ra rất ủy khuất, nước mắt chực chờ rơi, bà ta yếu ớt dựa vào người Kỳ Chính, khóc rất thương tâm.
"Thiếp biết mình chỉ là ngoại thất chàng nuôi bên ngoài nhiều năm, những hạ nhân này đều hướng về tỷ tỷ, thiếp cũng không muốn tranh với tỷ tỷ cái gì, ngay cả con trai mình đứt ruột sinh ra cũng nhường cho tỷ ấy, tại sao tỷ ấy còn đối xử với thiếp như vậy? Rốt cuộc thì thiếp đã làm gì có lỗi với tỷ ấy chứ?"
Con trai đứt ruột sinh ra cũng nhường?
Lời này của mỹ phụ đúng là làm người ta ngẩn ngơ, không hiểu bà ta có ý gì.
Nếu Kỳ Chính đã đồng ý đón ngoại thất vào cửa, thì tất nhiên không có ý định che giấu thân phận Kỳ Mặc, ông ta đằng hắng, nói: "Các ngươi truyền lời xuống dưới, địa vị nhị phu nhân trong phủ sau này chỉ ở dưới ta, còn nữa, nhị phu nhân mới chính là mẫu thân ruột của đại thiếu gia!"
Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.
Kỳ Mặc là con của nhị phu nhân? Vậy con của đại phu nhân đâu?
"Năm đó, đại phu nhân sinh một thai chết, ta vì an ủi đại phu nhân, mới bất đắc dĩ để mẫu tử Phỉ Phỉ chia lìa. Mấy năm nay ta luôn thấy thẹn với Phỉ Phỉ, bây giờ đón nàng ấy về phủ, chính là muốn bồi thường cho nàng ấy thật tốt."
Cái gì?
Mọi người càng kinh ngạc hơn.
Năm đó, đại phu nhân và nhị phu nhân cùng lúc lâm bồn, kết quả, đại phu nhân sinh một thai chết, cho nên lấy con của nhị phu nhân thay thế?
Kỳ Chính tuyệt đối không nói cho người khác biết chuyện ông ta tự tay bóp chết con ruột mình, dù ông ta cho rằng cách làm này của ông ta về tình có thể tha thứ, nhưng nhất định sẽ bị người đời phê phán.
"Mặc nhị!" Kỳ Chính nhíu mày: "Người đàn bà kia đâu? Không phải cha bảo con hôm nay thả bà ta ra để bà ta tới châm trà cho mẫu thân con à? Sao giờ này còn chưa thấy bóng dáng người đâu?"
Bắt chính thê châm trà cho tiểu thiếp, đoán chừng cũng chỉ có mình Kỳ Chính là có thể làm ra loại chuyện này.
Làm người đều cần thể diện, vì thế, dù có rất nhiều người sủng ái tiểu thiếp, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện quá phận giống như thế này.
Kỳ Chính cảm thấy nợ Giản Phỉ Phỉ rất nhiều, nên mới tính toán cấp thể diện lớn nhất cho bà ta.
Lưu Phong Quốc có quy định, trừ phi chính thê chết đi, nếu không nam nhân không thể tục huyền, chính thê chưa chết, tiểu thiếp không thể thượng vị.
Đây là nguyên nhân Giản Phỉ Phỉ chỉ có thể làm nhị phu nhân.
Nhưng mà, có Kỳ Chính chống lưng, địa vị trong phủ của Giản Phỉ Phỉ liền bỏ xa Lâm Tình.
Có điều, nếu cứ tiếp tục như vậy, Kỳ Mặc không có cách nào trở thành đích trưởng tử.
Nhưng chuyện này có gì lớn?
Ai quy định gia sản chỉ có thể do đích trưởng tử kế thừa? Chỉ cần gia chủ thích, cho ai là quyền của gia chủ.