Vân Lạc Phong cười gian: "Trùng hợp ta cũng lên đường đến Dược Tháp, hay là chúng ta cùng đồng hành đi, như thế nào?"
"Không!" Gương mặt nhỏ tinh xảo của Diệp Tà khẽ biến: "Tuy rằng ngươi đã cứu ta, nhưng ngươi không thể ép buộc ta......"
Vân Lạc Phong túm lấy thân thể Diệp, xách nhóc lên, căn bản là không thèm để ý đến sự giẫy giụa của nhóc, nàng quay đầu lại nhìn Tiểu Mạch.
"Khoảng cách từ nơi này đến Vô Tận Thành không còn bao xa, chúng ta tiếp tục xuất phát."
Vừa dứt lời, Vân Lạc Phong nhún người nhảy lên, cả người liền bay thẳng lên trời cao.
Cuồng phong gào thét bên tai, Diệp Tà sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, tay ôm chặt người Vân Lạc Phong, cánh môi nhỏ không ngừng run run.
"Ngươi sợ cao?" Vân Lạc Phong rũ mắt, nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu của Diệp Tà, nhướng mày hỏi.
Sắc mặt Diệp tà càng thêm tái nhợt, lại mạnh miệng nói: "Ai nói ta sợ cao? Thứ ta sợ là các ngươi!"
Tốt xấu gì nhóc cũng là thiên tài Diệp gia, đã gần đạt đến cảnh giới Thiên Linh Giả, sao nhóc có thể..... Có thể để người khác biết mình sợ độ cao được?
"Tiểu Mạch, chúng ta bay suốt một đường như thế này cũng quá tiêu hao thể lực, chi bằng chúng ta xuống đi bộ một đoạn đi!" Vân Lạc Phong không nhìn đến Diệp Tà, mà là chuyển tầm mắt về phía Tiểu Mạch, nhàn nhạt lên tiếng phân phó.
Tiểu Mạch bĩu môi, sao hắn lại không biết Vân Lạc Phong làm vậy hoàn toàn là vì thằng nhóc này kia chứ?
Tuy nhiên, Tiểu Mạch không có vạch trần Vân Lạc Phong, ngược lại còn nghe lời mà đáp xuống đất.
Ngay khi chân vừa chạm đất, Diệp Tà mới có cảm giác vừa được hồi sinh.
"Vừa rồi...... Ta không có sợ cao!"
Khuôn mặt nhỏ của Diệp tà có hơi đỏ bừng, quật cường biện minh cho chính mình.
"Đúng Đúng Đúng! Không phải ngươi sợ cao, là do ta sợ đệ đệ ta quá mệt, không muốn hắn bay tiếp!"
Vân Lạc Phong như cười như không nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Diệp Tà, nàng chẳng buồn vạch trần lời nói dối của nhóc, khóe môi nàng khẽ gợi lên một độ cong, mang ý cười thích thú.
"Tiểu Mạch, nếu có thể lên đường nhanh hơn một chút, hẳn là có thể về đến Dược Tháp trước khi trời tối."
... ...
Diệp Quân cùng Vân Nhược Thủy bị ném vào trong gian phòng chất củi âm u ẩm ướt. Vừa chạm xuống sàn nhà, Diệp Quân liền lồm cồm bò dậy, vọt nhanh về phía đám con nít đang ngồi ở góc phòng.
"Không có ca ca! Trong đám trẻ con này không có ca ca, ca ca của ta đâu?" Khuôn mặt nhỏ có chút nôn nóng, sau khi phát hiện trong đám trẻ kia không có huynh trưởng của mình, lòng Diệp Quân tràn đầy thất vọng.
Nếu không phải vì tìm ca ca, bé cũng không để bọn người xấu kia bắt mình đến nơi này......
"Diệp Quân tỷ tỷ, xem ra, Tà ca ca không ở nơi này!"
Vân Nhược Thủy chớp đôi mắt to đáng yêu: "Có phải chúng ta nhầm lẫn rồi không?"
"Các ngươi muốn tìm người?"
Trong góc, một giọng nói non nớt chậm rãi vang lên.
Tức thì, Diệp Quân và Vân Nhược Thủy đồng thời nhìn sang.
Đó là một tiểu thiếu niên dáng người cao gầy, ước chừng tám chín tuổi, quần áo tả tơi, giống như ăn mày. Thế nhưng, diện mạo tiểu thiếu niên lại cực kỳ tinh xảo tuấn mỹ, đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, câu hồn đoạt phách, mê hoặc chúng sinh.
"Ngươi là ai?" Đáy mắt Diệp Quân tràn đầy cảnh giác, kéo Vân Nhược Thủy ra phía sau.
Thiếu niên liếc mắt nhìn hai vị tiểu cô nương một cái: "Chúng ta gặp phải bọn người chuyên bắt cóc trẻ con. Bọn chúng sẽ bán chúng ta cho những kẻ có sở thích quái đản. Nơi này của chúng ta chỉ là một trong những hang ổ của bọn chúng. Ở những nơi khác cũng có rất nhiều trẻ con bị bọn chúng ta bắt."
Diệp Quân khẽ đưa tay lên sờ cằm: "Thủy nhi, tỷ quyết định tạm thời lưu lại."
"Dạ! Thủy nhi nghe Diệp Quân tỷ tỷ."
Vân Nhược Thủy cười, nụ cười của bé tươi sáng rạng rỡ, hai chiếc răng nanh nhỏ nhìn thập phần đáng yêu.