Thiếu niên nhấp nhấp môi: "Theo lý mà nói, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ta hẳn là nên quên đi Tuyệt Thiên mới phải, nhưng mà hắn vẫn cứ ở trong đầu ta như cũ, không cách nào biến mất."
Linh hồn của cự long vẫn giẫy giụa như cũ, khẽ phát ra tiếng gầm, trong mắt của nó tràn ngập thống khổ, biểu tình cực kỳ uể oải.
"Ngươi biết không, ta không hận Tuyệt Thiên cự tuyệt ta, cũng không hận hắn khiến ta trở nên khó coi, năm đó, nếu như ta đã quyết định đi tìm hắn để vạch trần âm mưu của những người kia, thì đã đủ để chứng minh, trong lòng ta không hề hận hắn."
"Vậy mà tên hỗn đản kia lại đem ta nhốt ở nơi này suốt ngàn năm."
(*hỗn đản: trứng thúi, một từ chửi của người TQ.)
"Ở cái địa phương này, ta bất lão bất tử, bất sinh bất diệt! Một mình cô độc suốt ngàn năm! À phải, vẫn còn có ngươi ở cùng ta, xem như tên gia hỏa kia có lương tâm, để ngươi ở cùng với ta tại nơi này, hơn nữa, hắn vì không muốn để cho ngươi hồn phi phách tán mà bảo tồn linh hồn ngươi bên trong thi cốt. Thế cho nên ngươi mới có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này...."
(*bất lão bất tử, bất sinh bất diệt: không già không chết, không sống không biết mất.)
"Nhưng mà, ta là con người, ngươi có lưu lại cùng ta thì sao chứ? Ta thoát ly nhân thế, bị nhốt ở chỗ này, ta làm sao mà có thể không hận hắn được? Hắn không yêu ta thì thôi đi, tại sao còn dùng loại phương thức này để tra tấn ta? Tại sao chứ?"
Trong mắt thiếu niên tràn đầy hận ý, hắn tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể nào nghĩ thông được, tại sao Tuyệt Thiên lại nhốt hắn ở nơi này.
Làm hắn chịu tra tấn suốt ngàn năm.
"Ngươi thật sự không biết tại sao Tuyệt Thiên lại nhốt ngươi ở đây?"
Đột nhiên, một giọng nói yêu nghiệt truyền tới từ phía trước, làm cho thân mình thiếu niên căng thẳng, phẫn nộ cùng cực một lần nữa dâng lên trong lòng.
"Cơ Cửu Thiên, không ngờ tới ngươi còn dám xuất hiện, mấy ngày trước để cho ngươi chạy thoát, hiện tại ngươi còn dám quay lại đây?"
Cơ Cửu Thiên không trả lời lại thiếu niên kia, trong đôi mắt phượng ẩn chứa một tia châm chọc: "Ngàn năm trước, ngươi liên hợp với người đời muốn giết Tuyệt Thiên, ngươi cho rằng những kẻ kia sau khi giết Tuyệt Thiên xong rồi sẽ tha cho ngươi? Những lão gia hỏa ra vẻ đạo mạo kia tuyệt đối sẽ không thừa nhận là nhờ một người thiếu niên mới có thể giết được Tuyệt Thiên."
"Vì thế....." Ánh mắt Cơ Cửu Thiên trở nên lạnh lùng: "Bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Hừ!" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo hất cằm: "Ta đã sớm biết điều này, nhưng dù vậy thì sao? Ta và Tuyệt Thiên không thể cùng sống, nhưng có thể cùng chết, ta không thấy hối hận."
Cơ Cửu Thiên liếc mắt nhìn hắn ta một cái, cong lên khóe môi yêu dị: "Tuy ngươi đối với Tuyệt Thiên vô tình, nhưng hắn lại không thể vô nghĩa với ngươi, vì muốn bảo vệ ngươi, cho nên hắn mới đem ngươi nhốt tại nơi này."
"Ngươi nói bậy!"
Lời nói của Cơ Cửu Thiên như một cây châm, hung hăng đâm mạnh vào trong lòng thiếu niên, khiến cả người hắn run lên, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ.
"Tuyệt Thiên không thể nào quan tâm đến ta! Từ lúc hắn cự tuyệt ta, thì đã không còn để ý đến ta nữa! Trong lòng hắn hận ta, bởi vì hận ta, cho nên hắn mới giam ta ở tại nơi này, để ta chịu đủ tra tấn!"
"Lời ta nói đều là sự thật, tin hay không tùy ngươi!"
Lời nói của Cơ Cửu Thiên hoàn toàn chọc giận thiếu niên kia, hắn ta bỗng đứng phắt dậy, khí thế toàn thân triển khai mạnh mẽ, nhắm thẳng Cơ Cửu Thiên mà phát ra đòn công kích mãnh liệt.
"Ngươi câm miệng cho ta, ta không cho phép ngươi nói bậy!"
Tuyệt Thiên vẫn luôn hận hắn, bằng không thì sao lại lạnh nhạt với hắn như thế?
Cơ Cửu Thiên chẳng qua là vì mạng sống cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ* như thế.
(*hồ ngôn loạn ngữ: nói năng bậy bạ không có căn cứ.)
Không sai, Cơ Cửu Thiên chắc chắn là đang nói bậy bạ mà thôi!
Thực lực của thiếu niên rất cường đại, liên tục bức Cơ Cửu Thiên lui về phía sau, hai mắt hắn ta trở nên đỏ bừng, giống như là một người rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ nghĩ làm sao tiêu diệt kẻ địch trước mắt.