Bà bà và nhi tức phụ, trời sinh là kẻ địch, bởi vì họ đều sở hữu chung một nam nhận mình yêu thương....
Vì vậy mà trước đây, mẫu thân và tổ mẫu của nàng luôn hằng đêm tranh đấu vì nam nhân, đến sau cùng bị phuu5 thân đuồi khỏi gia tộc.
Hiện giờ, nếu không biết chính mình nắm chắc có thể trở thành con dâu Diệp gia, gia tộc phụ thân cũng sẽ không đồng ý nhét nàng vào gia phả một lần nữa
Cho nên, một bà bà hết mực bảo vệ nhi tức phụ giống như Quân Phượng Linh, nàng là được nhìn thấy lần đầu!
Để cho nàng lo lắng, người được bảo vệ kia, không phải là chính nàng!
Tiết Nhu nhi theo bản năng cắn môi dưới, lông mi dài che đạy ngoan đọc trong đáy mắt. thật lâu sau, nàng mới bình ổn được tâm trạng, lúc ngẩng đầu lên là một khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, nhỏ giọng nói.
" Thật có lỗi, là ta quấy rầy! vốn là khó có thể được người tiếp nhận! Các người yên tâm, về sau ta hẳn không dây dưa với Diệp gia, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Kỳ Kỳ."
Nói xong, sau cùng Tiết Nhu Nhi nhìn Diệp kỳ, trong mắt kia mang theo vùng vẫy không tha, nhưng vẫn còn quay đầu đi về phía đại sảnh..
"Nhu nhi!" Diệp kỳ vội vàng hô to một tiếng, trong ánh mắt đầy rẫy lo lắng, nàng biết nghĩa mẫu không thích Tiết Nhu Nhi, cũng không dám mở miệng cầu tình cho nàng.
"Khoan đã!"
Bỗng nhiên, một giọng nói tà khí bất ngờ vang lên, làm cho Tiết Nhu Nhi mới vừa đi nửa bước đã ngừng lại.
Phong nhi?" Quân Phượng Linh nghi hoặc ngắm nhìn Vân Lạc phong, "Con có phải lại vẫn nói ra suy nghĩ của mình hay không?"
"Nương, con trời sinh bao che khuyết điểm, Hỏa Hỏa như là đã là người của con, con đây quyết không cho phép bất kỳ kẻ nào vu oan hãm hại nàng, " Vân Lạc Phong hơi hơi nheo mắt lại, đáy mắt nàng hiện lên tà khí "Cho nên, nếu bước nàng vào Diệp Trạch này, cũng đừng nghĩ muốn rời khỏi một bước!”
Thân thể Tiết Nhu Nhi cứng đờ, xoay người nhìn về phía Vân Lạc Phong, vẻ mặt trắng xanh: "Ngươi... Lời này của ngươi có ý gì? Lúc ta trong tửu lâu, Kỳ Kỳ có thể làm chứng, là người khác tới cho ta biết, ta mới biết được trong nhà ta đã có chuyện đã xảy ra, huống chi, có một người có dáng vẻ tương tự Hỏa Hỏa xuất hiện bên cạnh nhà ta, cũng là do những người khác chứng kiến, ta đều tin tưởng nàng."
Diệp Kỳ gật đầu, xác nhận lời Tiết Nhu Nhi: "Lời Nhu Nhi nói là thật, ta có thể làm chứng, trước tiên là nàng cũng không biết chuyện!"
Kỳ Kỳ!" Quân Phượng Linh nhướng mày, quát bảo Diệp kỳ ngưng lại, ánh mắt của bà nhìn Vân Lạc phong: "Phong nhi, con làm không sai! Hỏa Hỏa không thể không duyên vô vớ chịu oan uổng! Cho nên, ta ủng hộ hành động của con."
Vân Lạc Phong tà tà cong lên khóe môi: "Một khi đã như vậy, để cho Tiết Nhu nhi ở lại Diệp Trạch, coi như là nàng mong muốn, trước đó, ta sẽ phái người đi điều tra chân tướng sự việc."
Ngụ ý là, Tiết Nhu Nhi xem như bị giam lỏng ở trong Diệp Trạch, chỉ có khi Vân Lạc Phong, mới có thể thả nàng.
Đúng là, chỉ có Tiết Nhu nhi mới biết được, chân tướng sự việc tới cuối cùng là như thế nào!
Nàng hơi hơi khép hờ mắt: "Ta không có oan uổng Hỏa Hỏa, chỉ là thông qua người chứng kiến miêu tả mới đến xác nhận một chút, có thể người kia co diện mạo tương tự nha đầu Hỏa Hỏa! Nhưng mà, nếu các ngươi đều đã hoài nghi ta, ta đây liền ở lại! Ta tin tưởng Diệp phu nhân sẽ trả lại trong sạch cho ta, sẽ không để cho người cố ý hãm hại ta."
Sắc mặt Quân Phượng Linh trầm xuống, nha đầu này đến giờ mà còn dám vô sỉ như thế, trong lời nói ám chỉ Vân Lạc Phong hãm hại nàng?