Quân Huyễn biến sắc, vội vàng đỡ lão gia tử nhà mình, lo lắng đến muốn khóc: "Sư phụ, là đồ nhi không tốt, chọc sư phụ tức đến hộc máu. Đồ nhi đảm bảo sau này bất cứ chuyện gì cũng nghe theo sư phụ, không bao giờ chọc cho người tức giận nữa!"
Thương thay cho Quân Huyễn, còn tưởng là do bản thân mình chọc sư phụ tức giận nên sư phụ mới ói cả ba đấu máu.
(*đấu: một loại thùng dùng làm đơn vị đong lường thời xưa. Câu nói thường gặp nhất là đấu gạo.)
Tuy nhiên....
Sắc mặt Quân lão gia tử vẫn tái nhợt, còn tràn đầy bi thống.
"Vân nha đầu, lần này.... Thật sự xảy ra chuyện rồi!"
"Cái gì?" Quân Huyễn khiếp sợ trợn trừng hai mắt, nhìn về phía Quân lão gia tử: "Không thế nào! Người từng cho con bé ngọc bội, khi gặp nguy hiểm thì chỉ cần bóp nát ngọc bội là người sẽ đến cứu con bé ngay mà. Hiện tại, con bé còn chưa bóp nát ngọc bội thì làm sao có chuyện được?"
Quân lão gia tử bi thương lắc lắc đầu: "Nếu Vân nha đầu bóp nát ngọc bội, thì có thể chứng minh nguy hiểm mà nó gặp phải vẫn có thể giải quyết được! Nhưng nếu ngay cả ngọc bội cũng không bóp nát, vậy đã nói lên rằng dù ta có xuất hiện cũng không cứu được nó. Lấy tính cách của nha đầu này, trước khi chết, sao nó có thể đành lòng kéo theo người nó quan tâm?"
Trên người Vân Lạc Phong, ngoại trừ ngọc bội mà Quân Phượng Linh cho nàng, còn có miếng ngọc bội chứa một mảnh linh hồn của Quân lão gia tử mà ông đã tặng cho nàng trước khi nàng lên đường đến Táng Thần Sơn.
Cũng nhờ miếng ngọc ấy, nên Quân lão gia tử mới cảm nhận được Vân Lạc Phong đã gặp phải nguy hiểm trí mạng.
Có lẽ, con bé đã không còn tồn tại trên đời này nữa....
Khóe mắt Quân lão gia tử chảy xuống hai hàng lệ: "Sớm biết thế này thì trước đó ta đã không cho nó đến Táng Thần Sơn rồi."
Ở một góc tường, Quân Linh Nhi đang núp tại đó, có lẽ do Quân lão gia tử đang chìm trong bi thương, nên ông không phát hiện ra những lời mình nói đã bị Quân Linh Nhi nghe trộm.
Mà lúc này, cả người Quân Linh Nhi đang không ngừng run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt.
Vân tỷ tỷ chết rồi?
Vân tỷ tỷ đã từng bảo vệ nàng trước Tào Nguyệt Cầm luôn giễu võ giương oai đã chết rồi?
Không thể nào!
Vân tỷ tỷ cường đại khí phách như vậy, làm sao có thể chết được?
Nhất định là gia gia đang nói dối!
Quân Linh Nhi cắn chặt môi, xoay người đi ra ngoài Quân gia, nhưng nàng còn chưa đi được mấy bước thì bị một cánh tay từ phía sau duỗi tới kéo lại.
"Linh Nhi, muội muốn đi đâu?"
Thân mình Quân Linh Nhi run lên, nàng đưa lưng về phía nam nhân vừa hỏi, mi mắt hơi rũ xuống, trong đó chứa đầy sự kiên quyết.
"Biểu ca, muội muốn ra ngoài giải sầu...."
"Giải sầu? Theo huynh thấy.... Muội là định đến Táng Thần Sơn giải sầu, đúng không?"
Hai mắt Hoa Dật Phi nhìn chằm chằm vào tấm lưng Quân Linh Nhi.
Dưới cái nhìn của Hoa Dật Phi, Quân Linh Nhi không thể giấu được điều gì.
"Biểu ca, muội chỉ muốn đi nghiệm chứng, có phải là Vân tỷ tỷ thật sự chết hay không thôi."
"Không được! Nơi đó quá nguy hiểm, muội không thể đi!" Hoa Dật Phi giữ tay Quân Linh Nhi thật chặt, nói.
Biểu tình của Quân Linh Nhi cực kỳ đau lòng, dáng vẻ đơn bạc thập phần đáng thương.
Dù là như vậy, thì giọng nói trong trẻo của nàng cũng tràn đầy kiên quyết không thay đổi.
"Trước đó, lúc Tào Nguyệt Cầm ức hiếp muội, là Vân tỷ tỷ đã đứng ra trút giận giúp muội."
"Dù là cha muội, ông cũng chỉ khuyên muội nên nhường nhịn. Nhưng tỷ ấy không sợ Quân gia, dám đứng ra thay muội dạy dỗ Tào Nguyệt Cầm."
"Biểu ca, trên đời này, ngoại trừ gia gia ra thì cũng chỉ có huynh và tỷ ấy là không màn tất cả mà luôn đứng về phía muội. Ngay cả cha muội cũng không làm được đến mức như thế...."
Quân Linh Nhi không có ý trách móc Quân Huyễn, bởi vì Quân Huyễn là gia chủ Quân gia, ông có rất nhiều chuyện cần phải lo nghĩ.
Quân Linh Nhi chỉ muốn nói, bằng bất cứ giá nào thì nàng cũng phải đến Táng Thần Sơn.
"Linh Nhi...."