“Nếu người thật sự yêu mẫu thân như thế, vậy vì sao còn muốn nạp thiếp? Cho dù mẫu thân đã chết, người cũng không muốn bà ấy an lòng sao?”
“Loan nhi, có một số việc con không hiểu được,” Hồng Lăng cười khổ nói, “Mẫu thân con đã chết, ta đây không thể khiến tâm huyết của chúng ta uổng phí, nạp thiếp là điều giúp Đông Châu yên ổn, Loan nhi, ta làm nhiều việc như vậy, đều là vì con!”
“Vì con?” Hồng Loan cười một tiếng, “Ngươi nạp thiếp mà còn nói là vì con, vì Đông Châu? Hồng Loan con chưa bao giờ tin vào mấy thủ đoạn lợi dụng lôi kéo nhau! Con tin dựa vào thực lực cũng có thể chinh phục bọn họ! Nếu những người đó phản bội thì giết chết! Cần gì phải giở thủ đoạn ?”
“Loan nhi, con chưa từng đứng ở vị trí của ta nên mãi mãi không thể hiểu cho ta! Hiện tại con là huyết mạch duy nhất của Châu chủ phủ Đông Châu, cho nên, vi phụ nạp mấy thiếp thị kia cũng vì muốn trợ giúp cho con!”
Nếu những người đó có con thì chắc chắn sẽ muốn để con họ thay thế vị trí Hồng Loan, nguyên nhân chính là vì bọn họ không có gì nên chỉ có thể che chở cho con bé.
Chỉ khi Hồng Loan còn sống thì Đông Châu mới có thể vĩnh viễn lưu truyền!
Hồng Lăng vì Đông Châu, vì Hồng Loan, thật sự đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng mà hắn lại không biết, mình làm tất cả chuyện này lại làm Hồng Loan cảm thấy khinh thường vô cùng.
“Phụ thân, con không thể đồng ý hay học tập được cách làm của người, hiện tại người còn có thể quản lý Châu chủ phủ nhiều năm nữa, trong thời gian này, con sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh cho người xem!” Hồng Loan dừng một chút rồi nói tiếp: “Con sẽ chứng minh, mẫu thân của con không sai!”
Hồng Lăng còn muốn nói gì, lại thấy Hồng Loan đã xoay người rời đi, bước chân của nàng không hề dừng lại, chớp mắt đã biến mất trước mặt hắn……
Sau khi rời khỏi thư phòng, Hồng Loan quay đầu lại nhìn cửa phòng rộng mở ở phía sau, nàng nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết tâm.
“Phụ thân, tuy rằng người là một phụ thân tốt, nhưng không phải là một nam nhân tốt! Cho nên, con sẽ chứng minh với người, người làm sai mọi chuyện rồi!”
Dứt lời, nàng xoay người đi về phía hành lang ở bên kia.
Chỉ là nàng cũng không về khuê phòng của mình mà đi tới phòng Vân Lạc Phong.
Có lẽ Vân Lạc Phong biết nàng sẽ đến, nên đã sớm rót một ly trà rồi ngồi chờ.
Đợi sau khi Hồng Loan xuất hiện thì mới hờ hững hỏi một câu: “Tới rồi?”
Hồng Loan ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt kiên định.
“Đến lúc đó, ta và ngươi đi cùng nhau.”
Nàng biết, chờ sau khi Vân Lạc Phong có được tin tức thì sẽ lập tức rời khỏi Đông Châu.
“Được.”
Vân Lạc Phong chỉ nói một chữ này nhưng lại khiến Hồng Loan nở một nụ cười thật tươi.
“Vân Lạc Phong, ngươi nói rất đúng, nâm nhân thật sự yêu ngươi sẽ dâng cả thiên hạ cho ngươi, nam nhân không yêu ngươi thì trong mắt hắn ngươi chẳng bằng thiên hạ của hắn, lần này ta rời đi, chẳng những muốn rèn luyện bản thân, ta còn muốn tìm kiếm một nam nhân nguyện ý vì ta mà buông bỏ thiên hạ!”
“Người ta nhờ ngươi tìm, thế nào rồi?” Vân Lạc Phong nhấp một hớp nước trà, hỏi.
“Ta tới nơi này là để nói với ngươi chuyện đó, nghe nói đã biết tung tích của Quỷ Đế, còn vị trí cụ thể thì người bên ta vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, không tới mấy ngày nữa là có thể nhận được tin tức rồi!”
Người Đông Châu trải rộng khắp đại lục, cho nên, với thế lực của Châu chủ phủ, muốn tìm một người thì dễ dàng hơn nàng rất nhiều.