Có lẽ trên đời này cũng chỉ có mỗi một mình chủ mẫu mới có thể hàng phục được chủ tử.
______
Trong đêm tối.
Một âm thanh phá không bỗng cắt xuyên qua bóng đêm yên tĩnh.
Trong hư không, một nữ tử áo đỏ đang ôm lấy một tiểu nam hài trong đống y phục tả tơi. Cả hai đang hướng về một cái sơn đạo cách đó không xa.
Trên người tiểu nam hài khoát lấy một áo bào to rộng, hoàn toàn không tương xứng chút vào với thân hình nhỏ xíu kia, một đầu tóc dài cho đến tận cổ chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng, phấn điêu ngọc trác, thập phần đáng yêu, duy chỉ có cặp mắt to tròn chứa đầy tia sáng tà khí lạnh lẽo, nhìn vào trong có vẻ rất thành thục, khác biệt như trời với đất so với hình dáng tổng thể của nó.
"Thiếu chủ, hiện tại chúng ta cũng đi xa được mấy ngàn dặm đường rồi!" nữ tử áo đỏ nhẹ nhàng nhíu mày, trên khuôn mặt mỹ diệm chợt hiện lên vẻ lo lắng: "chỉ là, thân thể của ngài bị trọng thương, làm cho ngài biến thành hình dạng thế này....."
Tiểu nam hài nhẹ nhàng rũ mi mắt, hắn nhìn cơ thể mình hiện tại mà đáy mắt xẹt lên từng tia sáng lạnh.
"Quỷ đế làm hại ta biến thành bộ dáng thế này, rồi sẽ có một ngày ta tìm hắn báo thù! Còn việc cấp bách bây giờ vẫn là tìm một chỗ để chữa thương trước! Thương thế lần này hắn gây ra cho ta, không mất một năm rưỡi đến hai năm e là khó mà khang phục!"
Mặc dù giọng nói của tiểu nam hài này mềm mại đáng yêu, nhưng ngữ khí thì lại nghiêm trang một cách bất thường, đầu hắn hơi ngẩng lên, nhìn về phía nữ tử áo đỏ.
"Cẩm Dục, bây giờ ngươi lập tức mang ta rời khỏi nơi này đi! Dựa vào thực lực của Quỷ đế, đoán chừng không bao lâu sau thì hắn ta sẽ tìm tới nơi này thôi!"
"Dạ! Thiếu chủ!"
Trên mặt Cẩm Dục lộ ra vẻ tôn kính, chỉ là ẩn sâu trong đáy mắt cô ta khi nhìn về phía tiểu nam hài ngoại trừ sự tôn kính còn có cả sự ngưỡng mộ trong đó.
_____
Sau đoạn thời gian đó, trên Long Khiếu Đại Lục đã xảy ra một hồi rung chuyển.
Nghe nói, Bạch gia không biết tại sao lại chọc vào Quỷ đế, thế cho nên trên dưới Bạch gia đều bị người của Quỷ Điện san bằng.
Ngày hôm đó, từ trong phủ đệ của Bạch gia, tiếng khóc la kêu rên không ngừng vang vọng thấu trời xanh, khung cảnh có thể dùng bốn chữ máu chảy thành sông để mà hình dung.
Nhưng dù như vậy, kẻ được tôn xưng là thiếu chủ của Bạch gia, Bạch Túc lại chưa từng xuất hiện. Cũng không người nào biết, hiện tại hắn ta đang ở đâu.
Mà lúc này đây, trong một hang động của một ngọn núi hẻo lánh, Cẩm Dục đang chậm rãi cất bước đi vào, một thân hồng y, xinh đẹp diễm lệ đến cực điểm, không gì sánh được.
Cẩm Dục đẹp, không giống vẻ thướt tha quyến rũ của Phương Nhã, cũng không mang nét lẳng lơ phong tình như Xuân Nương ở Trúc lâu, ngược lại, có một chút thanh cao lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt mỹ chỉ khi nhìn thấy tiểu nam hài mới lộ ra vẻ ôn nhu dịu dàng.
"Thiếu chủ, phải uống thuốc rồi!"
Giọng nói của Câm Dục phá lệ êm tai, nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp trước sau vẫn chỉ có hình ảnh phản chiếu của tiểu nam hài trong đó, phảng phất như trên đời này chỉ có sự tồn tại của một mình hắn.
"Để xuống đó!"
Bạch Túc đang nhắm mắt, khoanh chân ngồi, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác mang theo vẻ âm trầm, rất lâu sau, hắn mới mở hai mắt ra, thở dài một hơi: "không biết bao lâu thân thể của ta mới có thể khôi phục trở về nguyên trạng?"
"Thiếu chủ!" Cẩm Dục khẽ mấp máy môi mỏng: "thuộc hạ có một việc muốn bẩm báo! Quỷ đế hắn..... Hắn ta đã diệt Bạch gia rồi!"
"Hữm?" Bạch Túc bất động thanh sắc*, nhướng nhướng mày: "diệt thì cứ diệt đi! Dù sao đám người Bạch gia kia cũng chỉ là con rối của ta mà thôi! Nếu không phải muốn lợi dụng Bạch gia da để dần dần khôi phục thực lực của ta, ta cũng sẽ không lưu lại Bạch gia kia nhiều năm như vậy!"
(*bất động thanh sắc: thái độ thản nhiên khi nghe thấy tin dữ)
"Nhưng mà, thiếu chủ....."
"Cẩm Dục, ngươi theo ta đã bao nhiêu năm rồi?" Bạch Túc hơi hơi ngẩng đầu, đôi con ngươi tà khí nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt diễm của Cẩm Dục: "nhiều năm như vậy, ngươi theo ta chạy ngược chạy xuôi, cũng thật vất vả cho ngươi!"
Tâm Cẩm Dục khẽ động, trên khuôn mặt tuyệt diễm bỗng chốc hiện lên một tia ửng đỏ: "thiếu chủ, năm đó, sau khi ngài cứu thuộc hạ rồi mang về Bạch gia, thì mạng của thuộc hạ đã thuộc về thiếu chủ, vì thiếu chủ, thuộc hạ cam nguyện làm bất cứ chuyện gì!"