Cùng lúc đó, trong đại sảnh, đám người Như Ý đang tập trung ở đây, cùng thương lượng xem nên bán bọn trẻ đi đâu.
"Như Ý cô nương, tiểu nha đầu gọi là Diệp Quân kia lớn lên thật xinh xắn đáng yêu, thiên phú cũng không tệ lắm, dựa vào tư chất của nó, khẳng định có thể bán được giá cao, nhưng mà...... Nếu chúng ta đưa nó cho gia chủ Khúc gia, Khúc Lâm ở Vô Tận Thành thì sao?"
Vô Tận Thành, thành trì chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã phát sinh biến hóa long trời lỡ đất.
Tam đại gia tộc lừng lẫy một thời sớm đã bị người đời lãng quên. Hiện thời, chủ nhân của Vô Tận Thành chính là Y Tháp cao cao tại thượng, rất nhiều thế lực lớn khác muốn tồn tại đều phải dựa vào Y Tháp.
(*Sa chương trước tác giả nhầm lẫn Y Tháp thành Dược Tháp. Hai cái là 1, mọi người thông cảm, lâu quá ko nhắc tới Y Tháp nên Sa cũng quên mất.)
"Gia chủ Khúc gia Khúc Lâm có quan hệ mật thiết với một vị trưởng lão của Y Tháp. Ngoài ra, nghe nói Khúc Lâm tính toán tìm cho con trai ông ta một thê tử nuôi từ bé, điều kiện đặt ra chính là, ngoài trừ dung mạo phi phàm, thì đứa bé gái kia còn phải có thiên phú hơn người!"
Diệp Quân xác thực là có thể mang đến cho bọn họ một món tài phú xa xỉ, tuy nhiên, tài phú thì làm sao có thể sánh bằng tạo được mối quan hệ với Khúc gia?
"Được! Vậy thì tặng Diệp Quân cho Khúc Lâm đi!" Ánh mắt Như Ý chợt lóe, khóe môi gợi lên một độ cung: "Còn về tiểu nha đầu Vân Nhược Thủy kia, ta không cảm nhận được trên người nó có linh khí dao động, xem ra cũng chỉ có một khả năng, tiểu nha đầu này là một phế vật!"
"Nếu là phế vật, thì không còn giá trị lợi dụng, trực tiếp bán nó cho mấy tên quái đản yêu thích trẻ con là được, kiếm một mớ bạc!"
Đám người này chỉ nói dăm ba câu, thì đã quyết định số phận của Vân Nhược Thủy và Diệp Quân, nhưng bọn chúng không ngờ, chính vì quyết định này mà dẫn đến đại họa lâm đầu......
"Lâm Tây, ngươi mang nha đầu Diệp Quân kia đến đây cho ta."
Kẻ được gọi là Lâm Tây kia là một thiếu niên có dáng vẻ thanh tú, nhưng thiếu niên thanh tú như vậy mà lại đi theo làm việc cho bọn buôn người.
Nhà tranh ẩm ướt, cửa phòng bị một bàn tay đẩy mở ra, một người thiếu niên thanh tú xuất hiện ở cửa phòng, mắt lạnh nhìn đám trẻ con đang co ro ngồi trong phòng.
"Diệp Quân!" Tầm mắt hắn dừng lại trên người Diệp Quân, mặt vô cảm: "Ngươi đi theo ta!"
"Diệp Quân tỷ tỷ!"
Vân Nhược Thủy quýnh lên, bắt lấy tay Diệp Quân, đáy mắt ánh lên lệ quang trong suốt.
Diệp quân an ủi vỗ vỗ tay Vân Nhược Thủy, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tây: "Các ngươi muốn mang ta đi đâu?"
"Đi đến một nơi thật tốt! Có thể mang đến cho ngươi một tương lai đầy cẩm tú*, đến lúc đó, ngươi sẽ phải cảm tạ chúng ta!" Lâm Tây không cho là đúng nói: "Hiện tại thời gian không còn sớm, ngươi lập tức xuất phát cùng chúng ta!"
(*cẩm tú: nghĩa đen: lụa là gấm vóc. Nghĩa bóng: ám chỉ vinh hoa phú quý, sự giàu sang.
_tương lai đầy cẩm tú là dịch ra thuần việt, lời văn mà người cổ đại hay nói là cẩm tú tiền đồ, hoặc tiền đồ cẩm tú: ý nói tương lai sáng lạng, giàu sang sung túc, đầy vinh hoa phú quý.)
"Không! Nếu muốn đi, thì ta nhất định phải đưa Thủy nhi đi cùng."
Diệp Quân nắm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Vân Nhược Thủy, nghiêm túc nói.
Là do bé dẫn theo Thủy nhi rời khỏi Diệp gia, thì bé tuyệt đối không thể bỏ mặc một mình Thủy nhi ở lại nơi này.
"Dựa vào nó?" Lâm Tây cười lạnh hai tiếng: "Chỉ dựa vào nó mà muốn đi cùng với ngươi? Là do chúng ta thấy thiên phú của ngươi không tồi, mới cho ngươi cơ hội đổi đời tốt như thế, loại phế vật như nó thì có tư cách gì mà đòi hưởng thụ cơ hội này chứ?"
"Nếu không cho ta đưa Thủy nhi theo, ta tuyệt đối sẽ không đi cùng các ngươi!"
Mắt to của Diệp Quân lóe lên tia sáng kiên định, dù giọng nói bé còn non nớt trong trẻo, nhưng biểu tình kia lại hoàn toàn không giống một bé gái mới năm tuổi chút nào.
Lâm Tây nhíu mày: "Chuyện này ta không làm chủ được! Cần chờ Như Ý cô nương quyết định, hai nha đầu các ngươi đi theo ta trước đi!"
Nói xong lời này, Lâm Tây xoay người đi ra ngoài cửa.
Diệp Quân trấn an Vân Nhược Thủy, giọng nói non nớt nhưng lại có lực lượng làm người ta yên tâm: "Thủy nhi, đừng sợ, tỷ sẽ bảo vệ người......"