"Lâm Tình, con gái ngươi còn nằm trong tay ta, nếu không muốn nó bị bán thì lập tức tạ lỗi nhận những sai lầm ngươi phạm phải!"
Sắc mặt Kỳ Chính lạnh lùng, trầm giọng quát lớn.
Đáy mắt Lâm Tình lộ vẻ hoảng loạn: "Ngươi đã làm gì Linh nhi?"
"Tạ lỗi! Bằng không, ngươi sẽ biết kết cục của Kỳ Linh!" Kỳ Chính lạnh nhạt nói.
Ngày tháng như vậy, đối với Lâm Tình mà nói, sớm đã là sống không bằng chết.
Cho nên, bà đã chuẩn bị sẵn sàng, thà chết không khuất phục.
Thế nhưng.... ....
Trong lòng bà vẫn còn người bà quan tâm.
Người đó chính là hai đứa con của bà.
"Tướng công!" Giản Phỉ Phỉ thương hại nhìn Lâm Tình, nũng nịu nắm tay Kỳ Chính: "Hay là bỏ đi, thiếp chịu nhiều ủy khuất cũng không sao, dù sao mấy năm nay thiếp cũng quen rồi. Nhưng còn tỷ tỷ, tỷ tỷ sống trong nhung lụa đã lâu, làm sao chịu được uất ức như vậy? Vì thế....."
Lời này, ngoài mặt là cầu tình, kỳ thực là đổ dầu vào lửa, khiến Kỳ Chính càng thêm tức giận.
"Quỳ xuống!"
Phịch!
Kỳ Mặc đứng sau lưng Lâm Tình đột ngột đá vào sau gối bà ấy, làm bà phải quỳ xuống. Vì đau mà sắc mặt bà càng thêm nhợt nhạt.
"Dâng trà, tạ tội!"
Kỳ Chính liếc mắt ra lệnh cho hộ vệ bên cạnh.
Hộ vệ kia lập tức nhét tách trà vào tay Lâm Tình.
Lâm Tình nắm chặt tách trà, bà giằng co mấy lần, lại nhớ tới Kỳ Linh tuổi còn nhỏ, sự ương ngạnh bất giác bị đánh tan.
"Mời.... Dùng trà!"
Một câu này là dùng hết sức lực toàn thân mà nói, cả người Lâm Tình lay động, suýt nữa đã ngất xỉu.
Giản Phỉ Phỉ rũ mắt, che giấu ý cười đắc thắng. Lúc đưa tay nhận lấy tách trà, Giản Phỉ Phỉ âm thầm sử dụng linh lực, khiến bàn tay Lâm Tình đau nhói, nước trà đổ ra ngoài.
"A!"
Nước trà đổ trúng tay Giản Phỉ Phỉ, bà ta đau đớn kinh hô lên, mu bàn tay trắng mịn giờ đỏ ửng, hốc mắt cũng ửng đỏ, rưng rưng nước mắt.
"Mẹ!"
Huynh muội Kỳ Mặc, Kỳ Nhạc vội vã chạy đến bên cạnh Giản Phỉ Phỉ, mặt đầy lo lắng, rồi dùng ánh mắt căm phẫn nhìn trừng trừng Lâm Tình.
"Lâm Tình, ta biết tính tình ngươi nhỏ nhen, nhưng không ngờ lại đến mức độ này, ngươi thậm chí không thể chấp nhận Phỉ Phỉ?"
Kỳ Chính tức giận đánh một chưởng vào ngực Lâm Tình, tức khắc, cả người Lâm Tình bay ngược ra ngoài như tên rời cung.
Quan trọng nhất là, ngay cả một câu giải thích Kỳ Chính cũng không cho bà cơ hội nói.
Mà thực tế dù bà có nói thì Kỳ Chính cũng không tin.
Khoảnh khắc trước khi hôn mê, trong đầu bà chỉ có hình hai đứa con của bà. Lâm Tình chợt nở nụ cười chua xót, rồi từ từ nhắm mắt lại.
"Mẹ!"
Đột nhiên, một tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, vừa gần gũi, cũng thật xa xăm, làm đầu óc Lâm Tình chợt nổ vang.
Tô nhi?
Là Tô nhi của bà phải không?
Sao Tô nhi lại về Đế Thành?
Lâm Tình cố gắng hết sức muốn mở mắt ra nhìn đứa con bà thương nhớ ngày đêm, nhưng cả người bà lại chẳng còn chút sức lực nào, muốn mở miệng cũng không được, toàn bộ đầu óc dần dần mơ mở màng màng.
Bên ngoài sảnh đường, Kỳ Tô nhanh chóng xông vào trong, Vân Lạc Phong bế Kỳ Linh theo sát phía sau.
Kỳ Tô vừa vào đã thấy cảnh Kỳ Chính đánh một chưởng vào người Lâm Tình, gương mặt tuấn tú ngay lập tức trắng bệch, cảm xúc trong mắt luân phiên thay đổi giữa phẫn nộ và lo lắng.
Người bước vào sảnh đường cuối cùng là lão thợ rèn.
Chuyện Kỳ Tô trở về làm lão thợ rèn rối rắm suốt mấy ngày, cuối cùng lão vẫn quyết định báo với Lâm Tình.
Lão vừa định vào Kỳ gia thì bắt gặp quản gia đang nhanh chân chạy ra ngoài.
Quản gia nói cho lão biết, Kỳ Chính đón một tiểu thiếp vào phủ, đang muốn làm khó Lâm Tình.