“Không được,” Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, “Ta còn có việc, mặt khác, trước khi ta rời đi sẽ cho ngươi một phương thuốc, nhớ rõ sắc cho Hoàng Hậu dùng, lúc đó, màu da trong suốt cũng có thể chuyển biến tốt lên, hơn nữa, phương thuốc này có tác dụng dưỡng thân kiện thể*, ta thấy thể chất của Hoàng Hậu giống như không tốt lắm, nếu không bồi dưỡng tốt thì cả đời nàng cũng không thể sinh con.”
*chăm sóc, bảo vệ cơ thể, giúp cơ thể khỏe mạnh.
Hoàng Đế ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, giọng nói của hắn mang theo lo lắng: “Ý của ngươi là, Hoàng Hậu còn có thể sinh con?”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Cơ thể suy nhược nên mới không sinh con được, nếu điều trị, tốt thì còn có khả năng sinh dục.”
Hoàng Hậu không giống với Quân Phượng Linh.
Quân Phượng Linh là vì năm đó bị thương mà ra, còn Hoàng Hậu lại là do thân thể suy nhược, hơn nữa tinh thần ảm đạm làm cho không có thai! Thế nên hai phương pháp trị liệu cũng chẳng giống.
“Mặt khác……” Vân Lạc Phong dừng một chút, nói, “Phương pháp của ta chỉ là trị ngọn không trị gốc! Nếu người muốn khiến Hoàng Hậu hoàn toàn bình phục thì không thể lại khiến nàng ấy thương tâm! Thứ nhất chính là cần phải giải tán hậu cung này!”
Hoàng Đế im lặng, hắn nhìn nữ tử nằm ở trên giường, đáy mắt xuất hiện một tia đau lòng: “Trẫm hiểu rõ ý ngươi, chờ sau khi trẫm giải quyết nguy cơ lần này, liền giải tán hậu cung!”
Huyền Thiên ngẩn ra, vốn định khuyên bảo Hoàng Đế, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của đối phương thì đành nuốt xuống, bất đắc dĩ cười khổ.
“Ngươi nha đầu này, lại khuyên bảo bệ hạ giải tán hậu cung, lúc đó, mấy nữ tử trong hậu cung có thể bình yên rời đi sao?”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ cần hắn muốn làm, khẳng định có thể làm được!”
Huyền Thiên cười khổ lắc lắc đầu: “Thôi, nếu bệ hạ thật sự muốn giải tán hậu cung, thần tử như ta cũng chỉ có thể trợ giúp hắn.”
Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Nhìn thấy nàng rời đi, Giản Thành Văn vội vàng ôm quyền về phía Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần đi đưa tiểu Lạc Phong.”
Dứt lời, hắn cũng không đợi Hoàng Đế đồng ý, xoay người đi ra ngoài.
……
Ngoài tẩm cung, Giản Thành Văn chăm chú nhìn thiếu nữ trước mặt, cười khẽ nói: “Tiểu Lạc Phong, cảm ơn cháu……”
Vân Lạc Phong cong khóe môi: “Cháu lấy thù lao, cứu người đó là việc phải làm, cần gì nói cảm ơn?”
“Không, ta không phải nói cái này,” Giản Thành Văn lắc lắc đầu, “Ta nói chính là, cháu khuyên bảo bệ hạ giải tán hậu cung! Có lẽ những năm gần đây, muội muội kia của ta không nói gì, một câu oán giận cũng không có, nhưng chỉ có ta mới biết được, mỗi khi bệ hạ lâm hạnh người khác, muội ấy đều sẽ âm thầm rơi lệ đến bình minh, nguyên nhân chính là quá mức thương tâm, mới đưa đến việc muội ấy không thể sinh con.”
Vân Lạc Phong dừng chân, nàng cũng không có quay đầu lại, hơi nâng mắt nhìn không trung xanh thẳm ở trước mặt.
“Giản thúc, người là huynh đệ cha cháu đến chết đều nhắc mãi, Hoàng Hậu cũng đã từng giao hảo cùng mẫu thân cháu, cho nên, cháu mới có thể giúp các người.”
Vẻ mặt thiếu nữ lười biếng, ý cười trên khóe môi càng tà mị.
“Thời gian không còn sớm, cháu cũng nên rời đi, chờ thêm mấy hôm nữa có thời gian, sẽ đến vấn an Hoàng Hậu……”
Giản Thành Văn cười ha ha hai tiếng: “Được, ta đưa cháu đi ra ngoài!”
……
Đương Vân Lạc Phong trở về từ hoàng cung thì vào phòng, hơn nữa lệnh cho Trà Sữa trông coi ở bên ngoài, còn mình tiến vào không gian thần điển ……
“Tiểu Mạch, long huyết này có tác dụng gì, ngươi bảo ta phải đem nó về?”