Trong phòng âm u, Diệp Quân cùng Vân Nhược Thủy hai người mới vừa cất bước đi vào, thì tiếng thương lượng của mọi người trong phòng liền dừng lại, ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn về phía hai đứa bé.
"Như Ý cô nương, nha đầu này khăng khăng muốn mang theo muội muội của nó, chính là đứa phế vật này......"
Giọng điệu Lâm Tây oán giận, bị Như Ý giơ tay ngăn lại.
Như Ý nở nụ cười mỉm dịu dàng, khóe môi cong lên một độ cong vũ mị.
(*vũ mị: quyến rũ.)
"Một khi đã như vậy, thì cứ đưa hết hai chúng nó tới Khúc gia đi!"
Lâm Tây có chút kinh ngạc, vốn dĩ đang muốn lên tiếng hỏi, chợt nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Như Ý, thì mọi lời nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng.
Diệp Quân gắt gao nắm chặt nắm tay nhỏ, ánh mắt bé sắc bén đến nỗi khiến lòng Như Ý phát run.
Tiểu nha đầu này cùng lắm cũng chỉ mới năm tuổi thôi, tại sao lại có ánh mắt đáng sợ đến như vậy?
Chờ khi nó trưởng thành, chắc chắn sẽ là mối họa cho mình ... ...
Trong nhất thời, Như Ý không biết quyết định đưa Diệp Quân đến Khúc gia là phúc hay là họa?
"Tiểu muội muội!" Nghĩ đến đây, Như Ý chậm rãi đứng lên, ngụy trang dáng vẻ mỉm cười: "Ta cũng vì muốn tốt cho muội! Khúc gia có quan hệ phi thường cùng Y Tháp, chờ muội đến Khúc gia rồi, thì có thể tận hưởng vinh hoa phú quý."
Vân Nhược Thủy trừng lớn hai mắt to tròn, phẫn nộ nhìn Như Ý.
"Tháp chủ Y Tháp là đường tỷ của ta, ngươi dám đưa Diệp Quân tỷ tỷ cho Khúc gia, đường tỷ nhất định sẽ không tha cho các ngươi!"
Phụ thân từng nói, đường tỷ rất lợi hại, trước kia Vân phủ ở Long Khiếu Đại Lục chịu đủ mọi ức hiếp, đại bá và đại bá mẫu hàm oan mà chết, gia gia bị người ta khinh nhục. Là đường tỷ dùng đôi vai gầy yếu của mình chống đỡ bầu trời Vân gia, rồi sáng lập ra Y Tháp danh chấn Đại Lục.
Còn cái Khúc gia kia......
Là thứ gì chứ?
Diệp Quân tỷ tỷ là tiểu muội nhà chồng của đường tỷ, ả ta lại muốn tặng Diệp Quân tỷ tỷ cho một gia tộc nương nhờ thế lực của Y Tháp?
Nghe được lời này, Như Ý và mấy người khác quay sang hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều là nét cười trào phúng.
"Ngươi nói đường tỷ của ngươi là tháp chủ Y Tháp? Ha ha, thật là buồn cười! Nếu tháp chủ Y Tháp là đường tỷ của ngươi, thì ta đây chính là phu quân của tháp chủ Y Tháp!"
Một tên đại hán cường tráng cất tiếng cười ha hả, hiển nhiên hắn ta hoàn toàn cho rằng Vân Nhược Thủy đang nói dối mà thôi.
Thanh danh Diệp Tà sớm đã vang vọng khắp Đại Lục, tên tuổi của Diệp Quân và Vân Nhược Thủy cũng chẳng kém cạnh gì......
Nhưng mà, người có thể biết điểm này, cần phải có đủ phân lượng. Dù hài tử của Diệp gia mất tích, thì tin tức cũng chỉ lưu truyền ở những thế gia vọng tộc mà thôi.
Đám người Như Ý chỉ là những tên tiểu tốt dựa vào buôn bán trẻ con kiếm sống, chúng là những kẻ tồn tại dưới tầng chót của Vô Hồi Đại Lục, thì làm gì có đủ tư cách biết đến tên các hài tử Diệp gia?
Đây cũng là lý do mà vì sao sau khi nghe xong tên của Diệp Quân và Vân Nhược Thủy, đám người Như Ý lại không có phản ứng gì.
"Tiểu muội muội, người muốn có được chút quan hệ với Y Tháp có rất nhiều, chỉ bằng vào các ngươi...... Hình như còn chưa có tư cách này!" Như Ý khẽ híp hai mắt, khóe môi gợi lên một độ cong khinh miệt: "Tuy nhiên, ta đây tốt bụng cho các ngươi một cơ hội, có thể tạo quan hệ với Y Tháp. Chờ tới Khúc gia rồi, thì cố gắng hầu hạ Khúc công tử cho tốt, các ngươi nhất định sẽ có được tiền đồ vô tận."
Nói xong lời này, Như Ý vung tay lên, lạnh giọng hạ lệnh: "Lâm Tây, đưa hai con nha đầu miệng còn hôi sữa này lên xe ngựa!"
Trong đám người đang có mặt, ngoại trừ Như Ý ra, thì vẫn còn một tên nam tử mặt áo gấm là người cùng cầm quyền với Như Ý, nhưng do từ đầu đến cuối hắn ta không có ý kiến gì, cho nên, tất cả đều do Như Ý làm chủ.
Lâm Tây chấp quyền lui ra, tiện đường mang theo cả Diệp Quân và Vân Nhược Thủy.