Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

Con gấu?

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn chằm chằm vào đứa bé béo ú đang cười khanh khách, xem ra oán niệm của Tiểu Mạch đối với Tiểu Thụ đã rất sâu đậm rồi, nếu không cũng sẽ không dùng tới từ con gấu để mà xưng hô với nó.

"Chúng ta đi thôi!"

Vân Lạc Phong thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Càng đi, trong lòng Vân Lạc Phong càng cảm thấy nặng nề, càng tiến sâu vào trong, thì càng cảm thấy hô hấp khó khăn hơn.

Giống như, cái thứ ẩn sâu trong sơn động này, quá mức đáng sợ.

Đáng sợ đến nỗi Vân Lạc Phong không thể không bày ra biểu cảm ngưng trọng.

Đột nhiên, Tiểu Mạch dừng bước, hai mắt hắn bỗng dưng trợn to lên, hoảng sợ mà nhìn về phía trước, ánh mắt kia tựa như là đang nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.

Đồng thời, Vân Lạc Phong cũng thật sự nhìn thấy thứ đang nằm trên mặt đất ngáy o o kia đúng là một con.... Quái vật!



Còn về tại sao nói nó là quái vật? Đó là bởi vì toàn thân trên dưới của nó đều là màu xanh, trong hang động tối om âm u này, màu xanh trên vẩy của nó phản xạ ra ánh sáng lạnh như hàn băng, trên người nó tổng cộng có tất cả chín cái cánh, thân mình nó to lớn đến nỗi chiếm cứ hết chiều cao của hang động.

Con quái vật kia đang ngủ rất say, phát ra từng tiếng ngáy nặng nề, tuy nhiên, chỉ tiếng ngáy của nó thôi mà đã đủ khiến hang động này phải chấn động đến run lên.

"Chủ nhân, chúng ta mau chạy, mau chạy thôi!" giọng nói của Tiểu Mạch tràn ngập sự kinh hoảng: "Con này chính là Cửu Dực Thiên Long, nếu như còn không chạy thì sẽ không kịp nữa đâu!"

Lúc này đây, sắc mặt của Tiểu Mạch đã tái nhợt rồi, giọng nói cũng không ngừng run rẩy, hắn phải cố ép bản thân mình ổn định lại tinh thần mới có thể nói ra được những lời này.

"Cửu Dực Thiên Long?" tâm của Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, tầm mắt lại dừng ở trên cánh cửa phía sau thân mình to lớn của Cửu Dực Thiên Long.

Lúc này, Vân Lạc Phong đang có một cảm giác rất mãnh liệt, rằng cái đồ vật ở bên trong cánh cửa kia chắc chắn sẽ mang đến cho cô sự trợ giúp rất lớn.

"Cửu Dực Thiên Long, mãnh thú thời viễn cổ, thực lực cường đại, uy mãnh vô song, từng bá chiếm cả một vùng hải vực xưng vương! Về sau, trong trận chiến với nhân loại, một hơi thở của nó có thể phá tan cả thiên quân vạn mã, một ngọn lửa nó phun ra đã đốt cháy đại lục suốt mấy tháng ròng mà vẫn không tắt, một cái vỗ cách, làm đất lỡ núi rung, nhân gian như chìm trong tận thế! Chỉ là, thật sự không ngờ tới, Cửu Dực Thiên Long mà người người đều cho rằng đã biến mất trong con sông dài của lịch sử lại xuất hiện ở chỗ này! Nếu như chúng ta mà còn không đi, chắc chắn sẽ không kịp nữa đâu!"

Tâm của Vân Lạc Phong lại càng trầm hơn, cho dù Tiểu Mạch không nói, thì cô cũng cảm nhận được sự cường đại khủng khiếp của con rồng này!

Không sai! Cô xác thực mà muốn mau chóng tăng lên thực lực để đi tìm Vân Tiêu, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ để bản thân rơi vào tình huống mà mình không nắm chắc.

Cô là người luôn luôn rất quý trọng sinh mạng của mình!

"Tiểu Mạch, chúng ta đi!"



Vân Lạc Phong khẽ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen của cô là một mảnh kiên định: "Cái nơi này, chờ sau khi ta có đủ thực lực, ta nhất định sẽ quay lại một lần nữa!"

Bởi vì, đồ vật bên trong cánh cửa kia, rất có khả năng sẽ thay đổi cả cuộc đời của cô.....

Chỉ tiếc, cánh cửa kia đã bị thân thể to lớn của Cửu Dực Thiên Long ngăn trở, dường như, nhiệm vụ của nó chính là để bảo vệ thứ đồ bên trong không bị người khác đánh cắp.


_______


Sau khi rời khỏi khu vực của Cửu Dực Thiên Long, Vân Lạc Phong lại lần nữa quay lại chỗ của màng sương đen.


Cô nhìn hài cốt đang nằm đầy trên đất, rồi vung tay lên, thu hết tất cả vào trong không gian thần điển.


Không gian thần điển ngoại trừ Vân Lạc Phong thì không thể dung chứa được bất kỳ một người nào khác, nhưng nếu đối phương chỉ là một đống hài cốt, vậy thì không nằm trong phạm vi quản hạt của không gian thần điển.


"Hữm?"


Bỗng nhiên, Vân Lạc Phong nhìn thấy phía dưới mặt đất, chỗ mà mấy bộ hài cốt vừa mới được dời đi xuất hiện một mảnh giấy ố vàng, tờ giấy kia trong có vẻ đã rất mục nát, mục đến nỗi dường như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể làm nó tiêu tán.


Vân Lạc Phong nhặt lấy mảnh giấy kia lên một cách cẩn thận, ngay khi mà bàn tay cô chạm vào mảnh giấy thì nó đột nhiên bốc cháy, tiếp theo, một đạo thân ảnh mơ hồ bỗng xuất hiện trước mắt của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK