Dù gì Quân Phượng Linh cũng là người Diệp gia, lời của nàng ta sẽ không có ai không tin, nếu như chuyện mình hãm hại lừa gạt thật sự bị người đời biết, thì trên mảnh đại lục này sẽ không còn chỗ cho hắn dung thân!
“Còn không mau cút đi!” Quân Phượng Linh quát một tiếng.
Lão giả vội vàng bò đậy khỏi mặt đất, vội vàng chạy ra ngoài, sợ mình dừng lại thì sẽ bị Quân Phượng Linh trả thù còn vô nhân đạo tàn ác hơn!
Tiết Nhu Nhi ngây ngốc nhìn hướng lão giả rời đi, dường như còn chưa phục hồi tinh thần từ biến cố này……
“Tiết Nhu Nhi!” Diệp Kỳ phẫn nộ quát, “Có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không?”
Nghe được giọng Diệp Kỳ phẫn nộ, đột nhiên Tiết Nhu Nhi che mặt khóc lên.
“Thực xin lỗi, là ta không đúng, ta quá tin tưởng sư phụ ta, ông ấy nói với ta ông ấy có tám phần nắm chắc, ta liền tin ông ấy, thật sự ta không biết ông ấy muốn lừa lấy Tụ Linh Dược.”
Nước mắt chảy xuống từ khe hở ngón tay, thân mình nàng ta run rẩy, nhìn vô cùng thương tâm.
“Kỳ Kỳ, tất cả đều do ta! Thiếu chút nữa ta làm hại gia đình của ngươi! Cả đời này ta cũng không có mặt mũi gặp lại ngươi.”
Tiết Nhu Nhi khóc đến đáng thương như thế, sao Diệp Kỳ lại nhẫn tâm tiếp tục trách tội nàng ta? Hơn nữa, trong long Diệp Kỳ vẫn tin tưởng Tiết Nhu Nhi, cho rằng Tiết Nhu Nhi cũng bị Vũ Lâm lừa bịp.
“Nhu nhi, vừa rồi ta không nên trách ngươi, ngươi cũng vô tội, chuyện này không có quan hệ với ngươi.”
Sắc mặt Diệp Kỳ dịu xuống, nhẹ giọng trấn an.
Lúc hai người nói, Vân Lạc Phong không nhịn được mà nhìn mắt Diệp Kỳ, lại chuyển ánh mắt đến Diệp Hi Mạch, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Quả nhiên, Diệp Hi Mạch nhìn thấy Diệp Kỳ dễ dàng tin Tiết Nhu Nhi như thế, sắc mặt xấu đi, hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía hậu viện.
"Tiết cô nương!" Đáy mắt Quân Phượng Linh xẹt qua một tia sáng, mỉm cười nhìn nữ tử đang khóc thút thít trên mặt đất: "Mới vừa rồi Mạch nhi nói, ngươi vừa ý Tiêu nhi?"
Tiết Nhu Nhi kinh hoảng, vội vàng giải thích cho mình: "Phu nhân, ta tự biết thân phận mình thấp kém, gia cảnh bình thường, không xứng với Tiêu công tử, làm sao dám có ý tưởng không an phận?"
Tiết Nhu Nhi tự nhận mình có gia cảnh bình thường, cho nên không cách nào xứng đôi với Vân Tiêu, nhưng vẫn không hề phủ nhận mình có tình ý với Vân Tiêu hay không?
Bởi vì, trong suy nghĩ của Tiết Nhu Nhi, sao một người mẹ nào lại không hy vọng con trai mình người gặp người thích? Nếu như mình nói không thích Vân Tiêu, thì làm sao Quân Phượng Linh thân làm mẫu thân có thể tiếp nhận ả?
"Ồ!" Quân Phượng Linh khẽ gật đầu: "Rất rốt, đúng là ngươi tự biết thân phận mình, Tiêu nhi nhà ta không phải người mà ngươi muốn là được."
Sắc mặt Tiết Nhu Nhi tái nhợt trong chớp mắt, cắn chặt môi không dám nói tiếng nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, Diệp Kỳ có chút không đành lòng, nhưng ở trước mặt Quân Phượng Linh, Diệp Kỳ không dám nói thêm điều gì, chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy nhìn Tiết Nhu Nhi.
"Phu nhân, người yên tâm!" Tiết Nhu Nhi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thê lương: "Ta thật sự không có bất cứ ý gì với Tiêu công tử, mặc dù sau này Tiêu công tử sẽ có rất nhiều tiểu thiếp, nhưng trong những tiểu thiếp đó cũng sẽ không có ta!"
Cho dù hiện tại coi như nàng ta không chiếm được Vân Tiêu, thì cũng phải làm cho Vân Lạc Phong khó chịu, để cho Vân Lạc Phong hiểu rằng, Vân Tiêu thân là con của Diệp Cảnh Thần, tuyệt đối không thể nào chỉ có một nữ nhân là nàng ta (VLP) được!
Cho nên sau khi nói ra lời này, Tiết Nhu Nhi không nhịn được liếc nhìn Vân Lạc Phong.