Tiểu nam hài nghe được lời này của Vân Lạc Phong thì lập tức lo lắng, trong đôi mắt sáng ngời xẹt qua tia kinh hoảng, vẻ mặt uất ức hiện lên trên khuôn mặt đáng thương.
“Ta sẽ giặt quần áo nấu cơm, cũng sẽ chăm sóc sủng vật, ngươi…… Ngươi đừng bán ta tới thanh lâu, được không?”
Hắn vốn định muốn tiến lên ôm lấy chân Vân Lạc Phong, lại nhớ đến sự lạnh nhạt của thiếu nữ nên không tự chủ được dừng bước chân, chỉ dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn nàng, sợ nàng thật sự dưới sự giận dữ mà bán mình đi.
Trên thực tế, Hồ Li đã nghe ra Vân Lạc Phong đang nói đùa, nếu nàng thật sự không muốn nhận tiểu nam hài này thì sẽ chẳng giữ hắn lại, càng không để mình trông chừng hắn.
Đáng tiếc, bất luận Vân Lạc Phong đi tới chỗ nào thì đều có thể gặp được mấy tên thích xen vào việc người khác ……
“Trên đời này lại có kẻ tàn nhẫn như vậy, hài tử đáng yêu thế kia mà cũng muốn đem bán sao?” Giọng nói của một thanh niên nào đến truyền đến từ bên cạnh, mang theo phẫn nộ, “Tiểu nha đầu, ngươi làm như vậy, không sợ bị thiên lôi đánh xuống?”
Sắc mặt Hồ Li đen xuống, mắt lạnh quét về phía tên thanh niên đang chậm rãi tiến đến.
Lúc nhìn thấy người kia thì sắc mặt hắn càng khó coi: “Vương Tuấn Phi, sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ô, ta tưởng ai chứ, thì ra là phế vật của học viện Tây Châu, ha ha ha!” Vương Tuấn Phi cười ha ha hai tiếng, “Vừa rồi ta suy đoán là kẻ nào có thể nhẫn tâm đến mức độ này, thì ra là người của học viện Tây Châu, cũng đúng, trừ bỏ học viện của các ngươi, còn ai sẽ nghèo đến mức muốn bán con mình?”
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, Vân Lạc Phong quét mắt nhìn về phía Hồ Li:
“Người quen của ngươi à?”
Hồ Li hừ lạnh một tiếng: “Hắn là người học viện Đông Châu, trước kia hai chúng ta từng gặp nhau, còn đánh một trận, chẳng qua hắn bại bởi ta, bởi vậy vẫn luôn ghi hận trong lòng, muốn tìm ta trả thù.”
Sắc mặt Vương Tuấn Phi lạnh lùng: “Ghi hận trong lòng? Chỉ bằng ngươi, có tư cách gì khiến ta ghi hận trong lòng? Học viện Đông Châu chúng ta đều tụ tập thiên tài của các thế lực lớn, không giống Tây Châu các ngươi, người có gia thế tầm thường cũng có thể đi vào.”
Học viện Đông Châu, là một học viện dành cho giới quý tộc, yêu cầu học phí nhập học rất cao, cũng bởi vậy có rất nhiều người chùn bước.
Nhưng mà, học viện Tây Châu khác nơi đó, chỉ cần thực lực đạt tiêu chuẩn, bất luận người nào cũng có thể đi vào!
“Đừng làm trở ngại chúng ta, lăn đi!” Hồ Li quát lạnh một tiếng, trong đôi mắt như yêu hồ xẹt qua một tia lạnh lẽo, “Nếu ngươi nhất định không chịu rời đi, vậy có nghĩa là…… ngươi lại muốn bị đánh!”
Con ngươi của Vương Tuấn Phi trầm xuống, cười lạnh: “Hồ Li, đúng là ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng mà sao? Ta không giống ngươi, lần này ta ra cửa còn mang theo người nữa, chỉ bằng ngươi cũng có thể đánh ta à? Nực cười! Người đâu, lên cho ta, bắt những người này cho ta!”
Nhìn hai gã nam tử trung niên chậm rãi tiến lên, sắc mặt Hồ Li dần dần trầm xuống.
Một Vương Tuấn Phi, đúng là hắn không đặt vào trong mắt, nhưng mà nơi này lại có cao thủ Vương gia.
Đột nhiên, một bàn tay dừng ở trên người Vương Tuấn Phi, thiếu nữ cất bước tiến đến, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện một nụ cười: “Các ngươi muốn đánh người của ta?”
Vương Tuấn Phi nheo hai mắt lại: “Ngươi tính là thứ gì? Cũng dám nói chuyện với ta như vậy sao? Chuyện ngươi lừa bán con mình, ta sẽ thanh toán với ngươi sau, bây giờ ta muốn tìm người của Tây Châu học viện trước!”