Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

"Lúc trước khi huynh để muội ở lại Diệp gia, huynh đã nói với muội, huynh sẽ trở về tìm muội, huynh còn nói, đợi sau khi thương thế của muội bình phục, huynh sẽ cưới muội làm thê tử! Thế nhưng, muội chờ, chờ rồi lại chờ, đến cuối cùng ngay cả hơi thở của huynh muội cũng không còn cảm nhận được nữa...."

Hơi thở biến mất, đồng nghĩa với việc hắn đã chết, có thể sắp sửa chuyển thế thành một người khác.

Không ngờ, khi mà mình cảm nhận lại được hơi thở của huynh ấy một lần nữa, thì người nam nhân này lại nói là hắn đã có vị hôn thê.

Nghĩ mà xem, buồn cười đến cỡ nào kia chứ?

Mới chỉ trải qua một kiếp, mà hắn đã quên mất mình rồi, chẳng những vậy, hắn còn cho rằng mình là một kẻ điên.

"Tiểu cô nương, ngươi đang nói đùa với ta đó sao?" Cảnh Giang cất tiếng cười nhạo: "Ta đâu có sở thích luyến đồng, ngươi còn nhỏ như vậy, ta làm sao mà thích ngươi được? Hơn nữa, ta thật sự là không hề quen biết ngươi, Diệp gia mà ngươi nói là cũng không biết, hiện tại ta quả thật là đang có việc trong người, ngày khác ta sẽ đến tạ ân ngươi sau."

Nói xong lời này, thư sinh lại chắp chắp nắm tay, một đường đi thẳng mà không thèm ngoảnh lại lấy một lần.

Sau khi thân ảnh của Cảnh Giang đã biến mất, Hỏa Hỏa rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa mà chôn mình trong lòng của Vân Lạc Phong.

Nước mắt, từng giọt từng giọt lặng yên không tiếng động rơi xuống.

"Chủ nhân.... Huynh ấy rõ ràng đã hứa là sẽ trở về tìm muội, nhưng hiện tại, huynh ấy lại quên mất muội rồi, chẳng những vậy, huynh ấy còn nói huynh ấy đã có vị hôn thê, muội nên làm cái gì bây giờ?"

Hai tay Hỏa Hỏa túm chặt lấy y phục Vân Lạc Phong, sắc mặt cô bé lúc này tái nhợt đến nỗi khiến người ta phải kinh sợ.



"Hỏa Hỏa, muội xác định người đó chính là lão tổ của Diệp gia à?" Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại.

Vân Lạc Phong không thể không nghi ngờ, lão tổ Diệp gia là một nhân vật cường đại, làm sao có thể để bản thân bị một đám lưu manh cỏn con khinh nhục như vậy?

Hỏa Hỏa rất chắc chắn mà gật đầu: "Trên người của người đó có hơi thở của huynh ấy, khẳng định là huynh ấy, không có sai! Chủ nhân, hiện tại muội nên làm cái gì bây giờ? Huynh ấy đã hoàn toàn quên mất muội rồi!"

Cả đời này, người mà cô bé chờ đợi chỉ có hai.

Người đầu tiên là người nắm giữ Y Học Thần Điển, còn người thứ hai... Chính là lão tổ Diệp gia.

Người nắm giữ Y Học Thần Điển chính là Vân Lạc Phong, cô bé đã đợi được rồi. Người thứ hai, cũng đợi được rồi, thế nhưng..... Người ấy lại hoàn toàn không nhớ cô bé....

"Hỏa Hỏa, chờ chúng ta xác nhận lại xem hắn ta có đúng là lão tổ Diệp gia không rồi hãy nói."

Vân Lạc Phong vươn tay, đem Hỏa Hỏa ôm vào lòng, cô khẽ vuốt vuốt tóc của Hỏa Hỏa, rũ mi xuống, dịu giọng an ủi Hỏa Hỏa.

"Chủ nhân...." Hỏa Hỏa lau đi nước mắt nơi khóe mắt của mình: "Thật xin lỗi, vừa rồi muội nhìn thấy huynh ấy bị khi dễ, không thể khống chế được bản thân nên mới chạy ra, lại gây thêm phiền phức cho tỷ mất rồi!"

"Hỏa Hỏa!" Vân Lạc Phong cúi đầu, nhìn chăm chú vào Hỏa Hỏa, biểu tình phá lệ nghiêm túc: "Với ta mà nói, phiền phức của muội không được tính là phiền phức! Nếu hắn thật sự là lão tổ Diệp gia, thì cho dù muội không ra tay, ta cũng sẽ cứu hắn. Cho nên, ta không hề trách muội, muội không cần phải lo lắng."

"Nhưng mà... Học viện có phái người đi theo chúng ta, muội đột ngột xuất hiện như vậy, cũng đồng nghĩa với việc thân phận của muội bị bại lộ mất rồi."

Hỏa Hỏa thật cẩn thận mà nhìn Vân Lạc Phong.



Vừa rồi cô bé quá xúc động nên không khống chế được chính mình, bây giờ bình tĩnh lại, mới biết vừa rồi mình đã phạm phải sai lầm rất lớn.

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt: "Người được phái đến theo sát chúng ta trong Táng Thần Sơn lần này, đều là những môn hạ của mấy vị sư phụ ngang hông kia của ta, đến lúc đó, ta sẽ giải thích với bọn họ, muội không cần phải lo lắng việc thân phận bị bại lộ.

Hỏa Hỏa ngoan ngoãn gật gật đầu, chợt... Đôi con ngươi đỏ rực của Hỏa Hỏa tia về phía sau của Vân Lạc Phong.

An Tử Hạo tiếp xúc với ánh mắt của Hỏa Hỏa, cả người bỗng run lẩy bẩy, vội vội vàng vàng thề thốt: "Các người yên tâm, ta cái gì cũng không có nhìn thấy, cái gì cũng sẽ không nói."

Tiểu cô nương xinh xắn cũng gật đầu: "Ta cái gì cũng không nhìn thấy!"


"Hừ!" Hỏa Hỏa khẽ hừ một tiếng: "Nếu để ta biết cái ngươi truyền ra ngoài một chữ nào, vậy kết cục của những kẻ vừa rồi, chính là tương lai của các ngươi!"


__....______


****vấn đề lại đến rồi đây:


_trước kia thì chỉ biết Hỏa Hỏa là chủ nhân của Diệp gia mà thôi. Vấn đề đưa ra chỉ hơi rối não.


_ hiện tại, nếu Hỏa Hỏa lấy lão tổ Diệp gia thì Hỏa Hỏa chính là bà tổ của Diệp gia. Mà Vân Lạc Phong làm con dâu Diệp gia thì phải gọi Hỏa Hỏa là bà tổ, nhưng Vân Lạc Phong là chủ nhân của Hỏa Hỏa, vậy Vân Lạc Phong nên gọi Hỏa Hỏa là bà tổ hay là đầy tớ? Còn Hỏa Hỏa nên gọi Vân Lạc Phong là chủ nhân hay là cháu chắt?


_cứ thế suy diễn tiếp ra quan hệ và xưng hô của những người còn lại xem nào????


_chú ý chú ý: bán thuốc bổ não đâyyyyyy, vừa bổ vừa rẻ, đảm bảo không chết cũng điên khùng. Mại zô mại zô, quẹo lựa quẹo lựa bà con ơi!!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK