(*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu)
Nói xong lời này, Diệp Hi Mạch liền đi thẳng về trước mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại một lần.
Nhìn theo thân ảnh Diệp Hi Mạch đi càng lúc càng xa, Diệp Kỳ gắt gao cắn cắn môi, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Tại sao bất luận cô ta nỗ lực cỡ nào, biểu hiện ngoan ngoãn cỡ nào, đại ca cũng đều chán ghét cô ta như thế?
Rốt cuộc Diệp Kỳ cô nên làm sao mới cởi bỏ được thành kiến của đại ca đối với mình đây?
____
Sau khi Diệp Hi Mạch đi ra khỏi cửa, liền nâng tầm mắt nhìn lên bầu trời bao la rộng lớn, mày kiếm bất giác cau chặt: "mấy ngày rồi! Suốt mấy ngày này ta cứ không ngừng chạy quanh các thành trì lớn lớn bé bé nhưng vẫn không có một chút tin tức nào của bọn họ. Rốt cuộc ta nên làm sao mới tìm được đệ đệ và đệ muội đây?"
"Hi hi hi...!"
Đột nhiên, một tiếng cười duyên từ trên cây truyền xuống.
Diệp Hi Mạch nương theo tiếng cười nhìn lại, liền thấy ngay một tiểu cô nương trên đầu cột hai chùm tóc hai bên. Tiểu cô nương này trong khá đáng yêu, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, khi cười thì hai mắt cong lên thành hình trăng non, một thân y phục đỏ như lửa, càng làm tăng thêm vẻ hoạt bát tinh nghịch.
"Hỏa hỏa, sao ngươi lại ra đây?"
Diệp Hi Mạch ngẩn người.
Nói thật, mãi đến tận bây giờ, hắn cũng không biết lai lịch của tiểu nha đầu này, chỉ biết tiểu nha đầu này được nghĩa phụ mang theo từ Diệp gia đến đây.
Tuy nhiên, người của Diệp gia dường như cũng không biết đến sự tồn tại của tiểu nha đầu này.
Tiểu cô nương được gọi là Hỏa Hỏa ngồi trên nhánh cây không ngừng đung đưa đôi chân, hai tay chống xuống nhánh cây, mỉm cười thật đáng yêu: "ngươi thật là ngốc! Lúc trước ta đã nghe Diệp Cảnh Thần nói qua, nữ nhân tên gọi là Vân Lạc Phong kia là một y sư. Như vậy, khẳng định là cô ấy sẽ có hứng thú đối với chợ đêm ở thành trì gần đây!"
Tiểu cô nương Hỏa Hỏa này là người duy nhất trong Diệp thành này dám gọi thẳng tên của Diệp Cảnh Thần, ấy vậy mà Diệp Cảnh Thần lại chẳng mảy may để ý, thậm chí có thể nói là dung túng.
May mắn là tiểu nha đầu này bình thường rất ít xuất hiện trước mắt người khác, nếu không, mọi người chắc chắn sẽ hiểu lầm Hỏa Hỏa là nữ nhi của Diệp Cảnh Thần.
"Ngươi đang nói đến Tần Thành?" hai mắt của Diệp Hi Mạch phát sáng.
Sao hắn lại quên mất chuyện này kia chứ? Ở trong chợ đêm kia có rất nhiều dược liệu mà bình thường ngay cả trong Hội Đấu Giá cũng không thể nào mua được.
Đương nhiên, nếu muốn mua được dược liệu trân quý thật sự thì còn cần phải dựa vào nhãn lực của chính mình.
Nếu Vân Lạc Phong là y sư, vậy chắc chắn sẽ có hứng thú với chợ đêm ở Tần Thành kia, vậy mà Diệp Hi Mạch hắn lại quên mất điểm này.
"Hỏa Hỏa, lần này thật sự đa tạ ngươi, nếu không nhờ có ngươi nhắc nhở, ta vẫn còn rối rắm không biết nên đi đâu mà tìm người nữa đây."
Diệp Hi Mạch vừa cười sang sảng vừa nói.
Hỏa Hỏa bĩu môi: "không cần phải vội vàng đa tạ ta! Ta giúp ngươi, là vì Diệp Cảnh Thần đã từng hứa sẽ giúp ta tìm người! Nếu không phải hắn chịu giúp ta chuyện này, ta cũng không theo hắn rời khỏi Diệp gia!"
"Hỏa Hỏa, trước giờ ta chưa từng hỏi ngươi, nhưng ta thật sự thắc mắc, rốt cuộc thì ngươi có quan hệ gì với Diệp gia? Còn nữa, người mà ngươi muốn tìm là ai? Tại sao ngươi cứ luôn xuất quỷ nhập thần như vậy?"
Trong Diệp trạch, ngoại trừ Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh, thì cũng chỉ có mỗi Diệp Hi Mạch là biết được sự tồn tại của Hỏa Hỏa.
Ngay cả Diệp Kỳ đồng dạng là nghĩa nữ như Diệp Hi Mạch cũng chưa từng gặp được Hỏa Hỏa.
"Một lúc mà ngươi lại hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, làm ta không muốn trả lời cho ngươi biết!" Hỏa Hỏa trượt người khỏi nhánh cây, đáp xuống trước mặt Diệp Hi Mạch: "tuy nhiên, ta có thể nói cho ngươi biết, ta sẽ chỉ ở lại bên cạnh các người ba năm, đây là chuyện ta đã đáp ứng Diệp Cảnh Thần!"
"Ngươi có thể không trả lời ta những câu hỏi khác, nhưng ta tốt xấu gì cũng mang họ Diệp, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc là ngươi có quan hệ gì với Diệp gia không? Tại sao ngươi ở Diệp gia nhiều năm như vậy rồi mà lại không có người nào biết được sự tồn tại của ngươi?" Diệp Hi Mạch tò mò, hỏi.