Công dụng của Linh Xà Thảo là giúp linh sư tăng tốc độ tu luyện.
Ví dụ như vốn là mất ba tháng để tu luyện từ Thánh Vương sơ giai đến trung giai, bây giờ chỉ cần nửa tháng là đột phá.
Chỉ là bấy nhiêu vẫn chưa đủ.
Nếu tinh luyện Linh Xà Thảo thành chất lỏng là có thể giúp linh sư phá tan lá chắn tu luyện, giúp những người không cách nào tu luyện lên cấp được có thể đột phá!
Đương nhiên, trong hai tháng chỉ có thể dùng một cây Linh Xà Thảo, một cây có hiệu quả kéo dài nửa tháng! Sau nửa tháng mà dùng tiếp cây thứ hai ngay lập tức, thì hiệu quả sẽ bị đảo ngược.
Còn về việc tinh luyện chất lỏng, bởi vì cần phải dùng rất nhiều cây mới đủ, cho nên đời người chỉ có thể dùng chất lỏng Linh Xà Thảo một lần, dùng nhiều chẳng những mất tác dụng, mà còn gây khó khăn cho việc đột phá sau này.
"Đây chính là một món tốt!"
Hiển nhiên Tiểu Mạch cũng phát hiện ra Linh Xà Thảo, trong mắt hiện lên tia sáng.
"Vân cô nương!"
Là y sư duy nhất trong nhóm bốn người, tất nhiên Tề Thiệu cũng có hiểu biết nhiều về dược liệu, hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong đi về phía Bích Xà Thảo thì kinh ngạc.
"Đây là Bích Xà Thảo! Tuy rằng Bích Xà Thảo có thể giúp linh sư tăng thêm một chút linh khí, nhưng số linh khí đó rất ít ỏi. Đối với những người có cấp bậc tu vi như chúng ta mà nói, hoàn toàn không có tác dụng gì cả!"
Ban đầu, có lẽ bọn họ còn cho rằng Vân Lạc Phong không có thực lực gì, tuy nhiên, sau khi Vân Dực để lộ ra sức mạnh của hắn thì không còn ai dám xem thường Vân Lạc Phong nữa.
Có thể mang theo một thị vệ thực lực mạnh như vậy, làm sao bản thân nàng có thể yếu được?
" Có lẽ Bích Xà Thảo này không có tác dụng gì với các ngươi, nhưng nó lại có tác dụng rất lớn với ta!"
Có lẽ do tìm được Bích Xà Thảo làm cho Vân Lạc Phong rất vui, nên nàng cũng tốt bụng trả lời câu hỏi của Tề Thiệu.
Trong mắt Tề Thiệu đầy nghi hoặc, dường như là không thể hiểu được, rốt cuộc thì Bích Xà Thảo này có tác dụng gì với Vân Lạc Phong?
…
Bởi vì dọc đường Vân Lạc Phong vừa đi vừa hái thảo dược cho nên đám người phía sau rất nhanh đã đuổi theo kịp.
Sắc mặt nhóm người này đều khó coi, đi đường lâu như vậy rồi, đừng nói là bảo vật, ngay cả một gốc thảo dược cũng chẳng thấy. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là do Vân Lạc Phong thu hoạch hết rồi.
Nhưng mà bọn họ lại khiếp sợ thực lực của Vân Dực và Thiên Ưng, cho nên không ai dám tìm Vân Lạc Phong gây sự.
Chờ mấy người Vân Lạc Phong tiếp tục đi về phía trước, đám người kia mới sôi nổi mắng nhiếc ở đằng sau.
"Nữ nhân này quá ác độc, ngay cả một sợi lông cũng không chừa lại cho chúng ta!"
"Nếu tất cả cường giả trong môn phái ta đều tới, ta muốn xem thử ả ta còn dám lớn lối nữa không?"
Nghe đám người bên cạnh mắng, Tô Tuấn im lặng, bỗng nhiên khóe môi hắn cong lên, nở một nụ cười lạnh.
"Nhị đệ, đệ có nhìn thấy vừa rồi nữ nhân kia đã hái thảo dược gì không?"
"Huynh nói là Bích Xà Thảo?" Tô Lạc Trần chớp chớp mắt hỏi lại.
"Đúng vậy!" Tô Tuấn gật đầu: "Tuy rằng ta không phải là y sư, nhưng cũng từng đọc qua y thư, biết được Bích Xà Thảo không có tác dụng gì đối với linh sư chúng ta! Nhưng nữ nhân kia lại nói Bích Xà Thảo có tác dụng rất lớn với ả."
Tô Tuấn lộ ra nụ cười châm chọc: "Cho nên ta dám chắc, nhất định thực lực của ả rất thấp, có thể còn ở dưới Thiên Linh Giả!"
"Phụt!"
Tô Lạc Trần không nhịn được phun một nước bọt: "Đại ca, huynh không nói đùa với đệ chứ? Thực lực ả ta ở dưới Thiên Linh Giả? Ngay cả Tôn Linh Giả và Thánh Linh Giả cũng chưa đạt tới?"