Ngay từ đầu, ánh mắt của Châu chủ luôn đặt trên người nữ nhi bảo bối nhà mình, bây giờ nghe thấy Hồng Loan nói như vậy, sắc mặt ông ta liền đại biến, tầm mắt chuyển hướng về phía thiếu niên đang sánh vai đứng cạnh Hồng Loan.
Thiếu niên này mặc một bộ trường bào màu trắng, tuấn mỹ vô song, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm còn chứa ý cười tà khí, chỉ cần liếc mắt một cái thôi, là sẽ bị đôi mắt đen của hắn* hút vào trong đó.
(*vì Châu chủ không biết Vân Lạc Phong là nữ, đoạn trên là đang tả từ góc nhìn của Châu chủ nên dịch là hắn, nguyên văn cover thì là nàng.)
Nguy hiểm!
Không sai!
Thời khắc này, Vân Lạc Phong ở trong mắt Châu chủ, tuyệt mỹ mà lại nguy hiểm, làm cho người ta khó lòng phòng bị, tươi cười trên khuôn mặt kia còn mang theo một chút nghiêm nghị.
Sắc mặt của Châu chủ trầm xuống: "Loan nhi, con đừng làm loạn nữa! Ta đã chọn vị hôn phu cho con rồi! Con gả cũng phải gả, mà không gả cũng phải gả cho ta!"
"Cha!" Hồng Loan cười lạnh một tiếng: "Tại sao người cứ một hai bắt con phải gả cho hắn? Chẳng lẽ là bởi vì hắn ta là thiếu gia phủ Châu chủ của Bắc Châu sao? Người có từng nghĩ tới, nữ nhi gả cho hắn rồi có được hạnh phúc hay không?"
Châu chủ nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Loan nhi, vi phụ tin tưởng, con gả cho hắn nhất định sẽ hạnh phúc! Huống chi, từ nhỏ các con đã có quan hệ rất tốt với nhau, tại sao bây giờ con lại phản đối việc trở thành thê tử của hắn?"
"Cha, người không cần nói thêm gì nữa, con chỉ gả cho một mình Vân Lạc Phong, nam nhân khác, con tuyệt đối không gả!" Sau khi Hồng Loan thốt ra một câu nói khí phách này, thì liền kéo theo Vân Lạc Phong xoay người rời đi.
Châu chủ giận đến tím mặt: "Loan nhi, con đứng lại đó cho cha!"
Hồng Loan khựng bước, dừng lại, khẽ rũ mi che đi sự lạnh lẽo trong mắt mình.
"Vân công tử!" Châu chủ nhìn về phía Vân Lạc Phong, khách sáo mà nói: "Loan nhi là tiểu thư phủ Châu chủ của Đông Châu chúng ta, con bé nhất định phải được gả cho người của phủ Châu chủ khác! Bằng vào tư sắc của Vân công tử đây, chắc chắn sẽ rất dễ dàng nắm bắt được tâm của những cô nương khác, hà tất gì phải dây dưa với nữ nhi của ta?"
Ngụ ý, Vân Lạc Phong là dựa vào tư sắc để quyến rũ Hồng Loan.
Trên mặt Hồng Loan liền ngập tràn tức giận, vừa định lên tiếng phản bác, thì thiếu niên bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay Hồng Loan, nhẹ nhàng vỗ lên tay một cái.
Vân Lạc Phong hơi hơi nâng tầm mắt tà khí của mình lên, quay đầu lại nhìn vào khuôn mặt xanh mét của Châu chủ: "Người mà Hồng Loan không muốn gả, ai cũng không thể ép buộc!"
Lời nói mà thiếu niên thốt ra nghe khí phách vô cùng, sau khi ném lại những lời này, hắn liền nắm chặt lấy cánh tay của Hồng Loan, chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám người.
Phủ Châu chủ, cảnh trí hơn người, Vân Lạc Phong nắm tay Hồng Loan đi thẳng một đường đến hậu viện, lúc này mới dừng bước.
Hồng Loan quay sang nhìn nửa bên mặt hoàn mỹ của thiếu niên đang đứng bên cạnh, thành khẩn nói: "Vân Lạc Phong, đa tạ ngươi, nếu ngươi thật sự là nam nhân, ta nhất định sẽ gả cho ngươi!"
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Nếu ta là nam nhân, ta cũng chỉ nghênh thú một người là Vân Tiêu mà thôi!"
Nếu nàng là nữ nhân, nàng gả cho Vân Tiêu. Nếu nàng là nam tử, vậy nàng nhất định sẽ cưới hắn!
Đời này, người mà nàng nhận định, chỉ có một mình Vân Tiêu!
"Xì...." Hồng Loan nhịn không được mà nở nụ cười, mí mắt cong cong: "Cảm tình của ngươi và phu quân ngươi thật là đáng hâm mộ. Cả đời này, thứ mà ta muốn, cũng không ngoài chuyện nhất sinh nhất thế nhất song nhân*. Nếu như không phải là một đôi, vậy ta tình nguyện suốt đời không gả, thà cô độc sống hết quảng đời còn lại."
(*một đời một kiếp một đôi người.)
Nàng quyết không vì bất cứ ai mà phải ép dạ cầu toàn.
Nhìn nét đau thương giữa hai mày Hồng Loan, Vân Lạc Phong vốn định mở miệng nói gì đó, thì đúng vào lúc này, có một giọng nói mang theo sự vui sướng từ phía trước truyền tới.