Mục lục
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sahara

****Đám ma, Đám ma tập thể!

Ai không muốn chết chùm thì đứng từ xa mà xem.

_Đặc biệt: bổn tiệm có cho thuê bàn ghế các loại, trà nước bánh trái, hạt dưa, đậu phộng, v...v... Giá rẻ, mua nhiều được chiết khấu. Mại dzô mại Dzô.....

______

Cả người Nam Cung Vân Dật mềm nhũn, ngay cả một chút sức để chống người ngồi dậy cũng không còn, đôi con ngươi ngập tràn thù hận lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lam, nếu ánh mắt này mà là đao kiếm, thì Nam Cung Lam đã bị hắn đem đi thiên đao vạn quả rồi.

"Hận?" Nam Cung Lam cúi người, mỉm cười mà nhìn Nam Cung Vân Dật: "Trước kia, cái ngày mà ngươi bước chân vào Nam Cung gia, ta cũng có cùng một cảm giác giống như ngươi bây giờ vậy. Cũng bắt đầu từ một khắc ấy, ta đã âm thầm lên kế hoạch đối phó với ngươi như thế nào!"

"Nam Cung Lam!" giọng nói Nam Cung Vân Dật rất suy yếu, yếu đến mức có thể biến mất bất cứ lúc nào: "Rồi cũng có một ngày, ta đem ngươi băm thành ngàn mảnh!"

"Ha ha ha!"

Nam Cung Lam lớn tiếng cười phá lên: "Băm thành ngàn mảnh? Nam Cung Vân Dật, e là ngươi không có cái bản lĩnh đó đâu. Trước kia là do phụ thân quá ngu xuẩn, cứ mãi che chở cho thứ nghiệt chủng như ngươi! Hiện tại, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi có cơ hội được trở mình!"

Nam Cung Lam lại lần nữa giơ cao thiết chùy trong tay, sau đó hung hăng đập mạnh xuống cổ chân của Nam Cung Vân Dật.

Rắc....

Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên trong đại lao yên tĩnh.



Nam Cung Vân Dật cắn răng, bàn tay đè chặt lấy vị trí xương cổ chân vừa bị đánh gãy của mình. Hắn vừa quật cường, vừa không cam lòng mà nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lam. Khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt nhưng lại kiên nghị vô cùng, hai mày tuấn lãng phong lưu ngay cả nhíu cũng không nhíu lấy một cái.

"Cái chân này của ngươi, là Nam Cung Lam ta báo đáp cho ngươi vì đã cướp đi sự yêu thương của phụ thân trong mấy năm nay. Tiếp theo, ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ hết sự báo đáp của ta đi, ha ha ha!"

Giọng cười của Nam Cung Lam nghe thật điên cuồng, thần sắc trên mặt vừa dữ tợn vừa vặn vẹo đến khó coi, giống như việc tra tấn hành hạ Nam Cung Vân Dật thật sự mang đến cho cô ta một khoái cảm rất lớn vậy.

_____

Cùng lúc.

Tại đại môn Nam Cung gia.

Một tiếng ầm đột ngột vang lên, cánh cửa lớn bằng sắt nặng nề bị một đường kiếm chém ngang mà đổ sụp, hai tên thị vệ giữ cửa còn chưa kịp phản ứng gì cả, thì đã bị một đạo lực cường hãn đánh trúng vào người, khiến thân mình bọn chúng văng ngược ra sau đập mạnh vào vách tường.

Thiếu nữ bước chân qua ngạch cửa Nam Cung gia, bạch y trong gió nhẹ bay, còn trắng và đẹp hơn cả mưa tuyết.

Thần sắc trên mặt cô nghiêm túc, khí phách toàn thân hiện hết ra ngoài, đôi con ngươi đen láy tà khí mà nghiêm nghị thoắt ẩn thoắt hiện từng tia sát ý, quanh thân lại giống như có từng trận cuồng phong nổi lên, khiến người khác không dám bén mảng đến gần.

"BẢO NAM CUNG KHÁNH LĂN RA ĐÂY CHO TA!"

Tiếng quát lạnh của thiếu nữ vang vọng khắp toàn bộ Nam Cung gia, Nam Cung Khánh vốn đang thương nghị chính sự cùng với các trưởng lão ở đại sảnh, vừa nghe thấy âm thanh này, ngay lập tức liền dẫn đầu mọi người đi ra ngoài đại sảnh.

Sau khi nhìn thấy người đến là Vân Lạc Phong, Nam Cung Khánh có hơi biến sắc một chút, cúi đầu thấp giọng mà phân phó với người bên cạnh một câu.



Người nọ nhận lệnh, vội vàng lui xuống.

"Vân cô nương, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ!"* Nam Cung Khánh liếc mắt nhìn theo tên hạ nhân đã đi xa, bề ngoài giả vờ vui vẻ mở miệng hàn huyên** cùng Vân Lạc Phong.

(*nguyên văn cover là biệt lai vô dạng, thường được dịch là đã lâu không gặp. Biệt lai: là từ lúc chia tay cho đến lúc gặp lại; Vô dạng: là không có bệnh tật đau yếu gì cả. Câu này thường dùng trong trường hợp lâu ngày không gặp, dùng để hỏi thăm sức khỏe của đối phương. Tuy nhiên, Sa có thắc mắc là Nam Cung Khánh với Phong tỷ vừa mới chia tay ở Y Tháp đến lúc này còn chưa được một ngày, mà dùng câu này thì cứ có cảm giác cấn cấn thế nào ấy.

**hàn huyên: trò chuyện tâm sự.)

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Nam Cung Khánh, không đáp lời ông ta mà hỏi ngược lại: "Tiểu Bạch đâu?"

"Tiểu Bạch gì?" Nam Cung Khánh ra vẻ mê mang nhìn Vân Lạc Phong.


"Lâm Nhược Bạch, đồ đệ của ta! Cũng chính là tiểu cô nương bị các ngươi bắt đi trên phố!" Vân Lạc Phong chậm rãi tiến gần về phía Nam Cung Khánh: "Con bé ở đâu?"


Nam Cung Khánh đảo mắt vài cái, cười gượng mà nói: "Ta không hiểu lời này của cô là có ý gì! Chúng ta đúng là có bắt được một nữ tử trên phố, là bởi vì nha đầu kia đã nhập ma, ta sợ nha đầu kia sẽ làm hại đến an nguy của đại lục, cho nên mới bắt nó mang về."


"Trà Sữa, chuột hậu!"


Ánh mắt Vân Lạc Phong trở nên lạnh lùng, lạnh giọng hạ lệnh: "Lục soát cho ta! Kẻ nào ngăn cản, GIẾT KHÔNG THA!"


Ngay khi ba chữ giết không tha vừa rơi xuống, thì sát khí trên người Vân Lạc Phong càng thêm mãnh liệt, tóc đen mạn vũ* (*bay múa), bạch y nhẹ bay. Cô hơi nâng cằm lên, thần sắc trên dung nhan tuyệt mỹ cũng nồng đậm sát khí.


Tức khắc, hai đạo ánh sáng chợt lóe, vụt bay lên rồi đáp xuống trước mặt Vân Lạc Phong.


Ánh sáng tắt đi, hiện ra hai người. Một là thiếu niên tuấn mỹ với gương mặt còn chưa thoát khỏi nét trẻ con. Một là nữ nhân tuyệt sắc với khí chất tôn quý cao ngạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK