Mục lục
Thần Lệnh chí tôn - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão tử sẽ làm cho mày cũng biến thành tàn phế!”

Những nhân viên kia vì nịnh bợ xưởng trưởng Tôn Trung Hoa, cũng lớn tiếng quát tháo.

Tần Thiên không để ý đến những thứ này, đi tới bên cạnh Tô Tô, khom lưng, thấp giọng nói vào tai cô.

Tô Tô rất không thích động tác thân mật này của Tần Thiên, hơi thở của hắn làm cô ngứa ngáy khó chịu.

Thế nhưng, nghe được nội dung Tần Thiên nói cô cũng lười quản đến hắn, để hắn làm gì thì làm.

“Chuyện anh nói là thật?”

"Muốn mua nhà máy này?"

Qua một lúc Tô Tô phản ứng lại nói: "Không được!”

“Tôi không thể đào góc tường Tô gia!”

Tần Thiên lại thấp giọng nói: "Ngân hàng đã bắt đầu đấu giá, mọi chuyện đã không còn liên quan đến đến Tô gia, em mua lại coi như là thay Tô gia giữ lại cơ nghiệp.”

"Lại nói, nếu như nhà máy bị người khác mua đi, tiền mồ hôi nước mắt của những hộ trồng trọt này, chẳng lẽ cứ như vậy bị gió cuốn đi?"

Nghe đến đó, Tô Tô cũng cảm thấy có lý gật gật đầu.

Tôn Trung Hoa kêu gào: "Tiểu tử thối chết đến nơi rồi còn có tâm tình ở đây ân ái sao?"

"Tao nói cho mày biết, sự kiên nhẫn của tao có hạn, nếu mày không quỳ xuống dập đầu, đừng trách tao không khách khí!"

"Mấy người các ngươi, ai đánh gãy một chân hắn tôi đề bạt người đó lên làm tổ trưởng!"

Mấy nhân viên kia có chút động tâm chuẩn bị ra tay, may là có Tô Bắc Tề ngăn ở trước mặt.

Nhưng mà Tô Bắc Tề tóc bạc phơ, lại là một người què, căn bản là không hề có lực uy hiếp.

Tần Thiên thản nhiên nói: "Không nên gấp, chờ một chút cho các người xem cái này.”

Rất nhanh, bên ngoài còi xe vang lên, Vương Bân vô cùng lo lắng chạy vọt vào.

“U, đây không phải là giám đốc Vương sao? Sao ngài lại tới đây!”

“Ngài tới giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn sao?" Tôn Trung Hoa đứng phắt dậy.

“Anh là ai?" Vương Bân nhíu mày hỏi.

Tôi tên Tôn Trung Hoa, là xưởng trưởng của nhà máy này. Ngài quên rồi sao, chúng ta từng ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau.

“Giám đốc Vương, chào ngài!" Tôn Trung Hoa nhiệt tình đưa tay ra bắt tay với Vương Bân.

Vương Bân nhíu mày nói: "Ngại quá, tôi không có ấn tượng gì hết.”

Ông ta tránh Tôn Trung Hoa, bước đến trước mặt Tần Thiên, kích động đem một túi văn kiện giao cho Tần Thiên.

“Tần tiên sinh, tài liệu ngài cần đều ở bên trong!”

“Vất vả cho ông rồi." Tần Thiên gật gật đầu, lấy đồ bên trong ra, cao giọng nói:

“Nhà máy tinh chế thuốc Đông y Tô thị, bởi vì phá sản, ngân hàng tiến hành bán đấu giá.”

“Tô Tô tiểu thư bỏ ra hai ngàn ba trăm vạn, chính thức mua về tay.”

“Nói cách khác, từ giờ trở đi, Tô Tô tiểu thư chính là chủ nhân mới của xưởng luyện dược này.

“Cái gì?”

“Xưởng luyện dược bị bán đấu giá, Tô Tô trở thành chủ nhân mới?”

“Không thể nào!”

“Đây không thể là sự thật!" Tôn Trung Hoa khiếp sợ, khó có thể tin kêu to lên.

Vương Bân mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tôi tự mình đưa tới giấy chứng nhận, chẳng lẽ còn có thể giả sao?"

“Tôn Trung Hoa, anh là cái thá gì mà dám nghi ngờ tôi!”

Tôn Trung Hoa ngây người tại chỗ.

Những nhân viên bị hắn gọi tới vây công Tần Thiên cũng không biết làm sao cho phải.

Có người trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, lặng lẽ ném gậy trong tay đi.

Tô Bắc Tề run rẩy đứng lên, kích động nói: "Ông trời mở mắt, để cho nhà xưởng Tô thị có thể tiếp tục tồn tại!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK