Mục lục
Thần Lệnh chí tôn - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy ông lén lút lập di chúc để ở chỗ luật sư Vương là có chuyện gì?”

“Nhà họ Tiết lập nghiệp dựa vào nhà họ Phan chúng tôi, vậy mà ông muốn chuyển một nửa tài sản thừa kế ra ngoài sau lưng tôi, ba chồng, ông cảm thấy có thích hợp không?”

Tiết Kiến ngồi dưới đất, hoàn toàn chết lặng.

Ông ta biết Phan Mỹ Nhi rất ghê gớm, nhưng không ngờ cô ta lại đáng sợ đến vậy. Đã biết tất cả về ông ta rõ như lòng bàn tay.

Phan Mỹ Nhi thở dài, dịu dàng nói: “A Nhân chết rồi, mối thù này nhất định tôi sẽ báo.”

“Không phải anh ta thích người phụ nữ kia sao? Vậy thì tôi sẽ đưa người phụ nữ đó đến địa ngục cho anh ta, làm vợ chồng với anh ta.”

“Kẻ giết người Tần Thiên, sẽ xử tử bằng cách lăng trì.”

“Còn đứa con riêng của ông…”

“Ông yên tâm.”

“Tôi sẽ đón nó về và nuôi nấng nó trưởng thành. Tôi sẽ nói với bên ngoài nó là con trai của tôi.”

“Ba chồng, bây giờ ông có còn tiếc nuối gì nữa không?”

Tiết Kiến nhỏ giọng nói: “Không có.”

Quản gia Tiêu Nghĩa vội cười nói: “Đã không có, vậy thì mời Tiết gia lập lại bản di chúc mới.”

“Nói, sau khi ông chết, tất cả những tài sản đứng tên nhà họ Tiết sẽ do con dâu tiểu thư Phan Mỹ Nhi thừa kế.”

Tiết Kiến nghiến răng, lập lại di chúc mới ngay tại chỗ.

Nhà họ Tiết vốn là một gia đình giàu có, những năm này nhờ vào sức mạnh của nhà họ Phan mà đã phát triển nhanh chóng. Với khối tài sản hàng chục tỷ, cho dù ở tỉnh cũng có thể nổi tiếng.

Bây giờ, tất cả đều thu vào trong túi Phan Mỹ Nhi.

“Con dâu, mong con nể mặt A Nhân mà đối xử tốt với đứa trẻ đó."

“Và mối thù của A Nhân, nhất định phải báo.”

“Ta khấu đầu với con.”

Ông ta nằm sấp dưới đất khấu đầu với Phan Mỹ Nhi, lảo đảo lao ra sân, treo một mảnh vải lên cành cây, sau đó treo cổ mình lên đó.

Con trai lớn của ông ta đã chết.

Con riêng cũng rơi vào trong tay Phan Mỹ Nhi.

Để báo thù cho con trai lớn, để bảo vệ đứa con riêng là huyết mạch cuối cùng này, ông ta chỉ có thể dùng cách này để kết liễu mình.

Ông ta biết, chỉ có ông ta chết thì Phan Mỹ Nhi mới có thể yên tâm.

Tận mắt nhìn thấy Tiết Kiến giãy giụa trong không trung, cuối cùng Phan Mỹ Nhi cũng không lay động. Cả quá trình, vẻ mặt cô ta đều không hề dao động.

Thậm chí còn có chút kích thích nơi đáy mắt.

Cô ta rất hưởng thụ cảm giác nắm mạng sống người khác trong tay.

Chỉ có khoảnh khắc này, cô ta mới cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc chứ không phải là kẻ tàn tật đi lại khó khăn.

Cô ta đơn giản ra lệnh: “Lập tức soạn một bản tuyên bố, sáng ngày mai gửi đi. Nói cha con nhà họ Tiết lần lượt qua đời bởi vì bạo bệnh đột ngột.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK