“Mẹ, con cảm thấy chúng ta nên nghĩ cách giúp gia gia.”
“Hiện tại con đã mở công ty rồi, mẹ cũng thành người phụ trách của tập đoàn cung ứng, gia gia lại không có gì cả.”
“Con không thể chịu được, suy cho cùng ông ấy cũng là gia gia của con.”
Ngày hôm sau Tô Tô cảm thấy khó xử nói với Dương Ngọc Lan.
Dương Ngọc Lan tức giận nói: “Đáng lẽ lão già không phân biệt trắng đen này, xứng đáng chịu kết cục như thế.”
“Nhưng Tô Tô con nói cũng đúng, ông ta dù sao cũng là gia gia ruột của con, chúng ta vì bố con, cũng nên tha thứ cho ông ta rồi.”
“—— Con định giúp như thế nào?”
Tô Tô suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Mẹ, con có hai cách.”
“Cách thứ nhất, nếu gia gia muốn làm một mình, có thể để cho ông ấy thu mua một nhà máy nhỏ. Đến lúc mẹ cho ông ấy gia nhập vào tập đoàn y tế, cho ông ấy một số hợp đồng cung ứng.”
“Cách thử hai, nếu gia gia không muốn nhọc lòng, vậy thì mời ông ấy tới công ty của con làm cố vấn.”
"Mỗi tháng con sẽ phát lương cho ông ấy, coi như là cho ông ấy tiền dưỡng lão."
Dương Ngọc Lan gật đầu: "Vừa đúng lúc mẹ muốn đến văn phòng, tiện đường đi nói với ông già kia một tiếng”
"Đúng là hời cho ông ta rồi."
Dương Ngọc Lan rời đi, Tô Tô nói với Tần Thiên: "Anh theo tôi đến nhà máy.”
"Tô Ngọc Cao phải làm vài hàng mẫu. Hơn nữa tôi luôn cảm thấy công thức có chút vấn đề, vừa hay tìm nhị gia gia bàn bạc chút.”
"Ông ấy là người thầy đầu tiên của tôi trong y học Cổ truyền Trung Quốc. Có lẽ ông ấy có thể cho tôi một ít lời khuyên hay.”
"Được." Tần Thiên vô cùng vui vẻ giúp sức, lái xe dẫn Tô Tô đi đến xưởng tinh luyện đông y của Tô thị nằm dưới chân núi Nam Sơn.
"Công thức này, đúng là là độc đáo!"
“Tô Tô, cũng chỉ có cô gái thông minh như cháu mới có thể nghĩ ra được!” Nhìn thấy công thức của Tô Ngọc Cao, Tô Bắc Tề khen ngợi không dứt miệng.
Sau đó, hai người ngay lập tức bắt đầu nghiên cứu.
Thấy dáng vẻ hết sức chuyên chú của bọn họ, Tần Thiên cũng cảm thấy có hứng thú. Hắn nhìn vào toa thuốc trên bàn.
"Mỹ phẩm sinh học này của em, tất cả đều dùng thành phần thực vật sao?"
Tô Tô đang chuyên tâm suy nghĩ, thuận miệng nói: “Anh không hiểu, đừng quấy rầy.”
Tần Thiên không có việc gì làm, nên đi ra ngoài dạo một vòng, uống một ly nước. Nhìn thấy Tô Tô và Tô Bắc Tề, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Nhìn bọn họ giống như hai học sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, đang đối mặt với một vấn đề khó khăn mà vẫn chưa giải quyết được.
Tần Thiên nhìn đồng hồ, nói nhỏ: "Vợ à, trưa rồi, em nên ăn cơm thôi.”
“Đừng làm phiền tôi!” Tô Tô Tô có chút khó chịu.