Mục lục
Thần Lệnh chí tôn - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không sao, tạm thời không chết được." An Quốc nắm tay Liễu Như Ngọc, có thể nhìn ra được đó là tình yêu thương thật lòng.

Ông ta coi Liễu Như Ngọc như cháu gái ruột.

Ông ta hướng ánh mắt nhìn về phía Tần Thiên và cười nói: "Ngọc Nhi, con dẫn theo bạn tới đây à.”

“Đây là chuyện hiếm thấy đấy.”

“Cậu này dung mạo phi phàm, người thường khó mà được như vậy.”

“Con còn không mau giới thiệu cho ông nội đi.”

Không hổ là lão tướng đã gặp vô số người, liếc mắt một cái đã nhìn ra lai lịch của Tần Thiên.

Liễu Như Ngọc vốn muốn nói gì đó, chị Vinh nhịn không được trêu ghẹo nói: "Lão gia tử, cậu ấy là thọ lễ Như Ngọc tặng cho ông đó ạ.”

“Ông đoán xem, cậu ấy là ai?”

“Ồ?" Lão gia tử cười cười rồi nói: “Ngọc Nhi, con như vậy là không được rồi.”

“Con tìm được đối tượng từ khi nào, ngay cả ông nội mà cũng giấu nhẹm đi như vậy.”

“Được được, con đưa bạn trai tới gặp ông nội, lễ mừng thọ này ông nội rất thích.”

“Này chàng trai trẻ, mau nói cho tôi biết cậu tên là gì.”

Liễu Như Ngọc đỏ mặt nói: "Chị Vinh, chị nói bậy bạ gì vậy chứ!”

Thấy Tần Thiên đứng không nói lời nào, chị ta lại nhịn không được tức giận nói: "Cậu là người chết à? Mau nói chuyện đi trời!”

Tần Thiên cũng có chút dở khóc dở cười. Nhưng mà hắn thật sự khâm phục tinh thần lạc quan này của lão gia tử.

Tuy rằng An Quốc chuyện trò vui vẻ, nhưng Tần Thiên có thể nhìn ra được, nước da vàng của ông ta là biểu hiện sự minh mẫn cuối cùng.

Hôm nay là sinh nhật của ông ta,lão gia tử đang rất gắng sức. Chỉ cần chút sức lực này tiêu tán, nhiều lắm là mười ngày nửa tháng, ông ta sẽ không trụ được nữa.

Việc này không nên chậm trễ, xem ra phải nhân lúc khí lực ông ta đang tràn trề, đi một lần châm.

Giữ chút khí lực này lưu lại trong cơ thể của ông tata.

“Tôi tên là Tần Thiên…”

Mới vừa nói một câu, bên ngoài Kế Phong liền xông vào, lớn tiếng nói: "Lão gia tử, đừng bị cậu ta lừa!”

“Tên họ Tần này chính là một tên giang hồ bịp bợm!”

"Châm cứu cái khỉ gì chứ, hoàn toàn là ăn nói vớ vẩn.”

“Lão gia tử, tên này cố ý tiếp cận ông và Như Ngọc, lòng dạ khó lường. Ông mau ra lệnh đuổi cậu ta ra ngoài đi!”

Sắc mặt An Quốc trầm xuống, có vẻ có chút không thích.

Phía sau, Kế Chân vội vàng tiến vào, quát lớn: "Thằng khốn này!”

“Trước mặt lão gia tử, làm gì đến lượt mày lên tiếng!”

“Còn không mau quỳ xuống dập đầu!”

Kế Phong vội vàng quỳ gối, ngoan ngoãn nói: "Mừng thọ An gia gia.”

“Chúc ông gặp nhiều phước lành, sống lâu trăm tuổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK