"Tại sao phải giết tôi?"
Lão Cửu là tâm phúc bên cạnh Kiều Lục.
Đối mặt với lời trách cứ của Cường Long, hắn ta đành phải cúi đầu nói: "Lục gia lo lắng thế lực của cậu càng ngày càng lớn, sẽ nguy hiểm đến địa vị của lão ta.”
"Lần này muốn mượn chuyện này để diệt trừ cậu."
"Lão ta ra lệnh cho tôi, sau khi cậu giết Tần Thiên thì tôi sẽ giết cậu, nói là do Tần Thiên giết.”
"Đến lúc đó, công lao báo thù cho cậu chủ Tiết là của lão ta. Sau khi cậu chết cũng không có ai có thể uy hiếp địa vị của lão ta nữa.”
“Khốn nạn!” Cường Long đỏ mắt.
Hắn ta không thể tưởng được, hắn ta trung thành tận tâm với Lục gia, hắn ta chịu cực hình không tiếc mạng sống cũng nhất quyết không bán đứng lão ta, vậy mà lão ta lại đối xử với hắn ta như thế.
“Anh Cường, người như thế không đáng để chúng ta bán mạng!”
Những thủ hạ xung quanh bị đánh nằm sấp trên mặt đất cũng vô cùng phẫn hận, bọn họ đều là tâm phúc của Cường Long.
Cường Long đứng lên, đỏ mắt nhìn Tần Thiên, cắn răng nói: "Tao chấp nhận, tao thua.”
"Bây giờ tao chỉ có một yêu cầu, xin cho tao một cơ hội trở về hỏi Kiều Lục rốt cuộc vì cái gì!”
"Sau khi hỏi xong, tao sẽ tự mình đến trước mặt mày chịu chết."
“Thế nào?”
Tần Thiên đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên ánh mắt nheo lại, đá Cường Long sang một bên.
Ngay sau đó, bùm!
Tiếng súng vang lên.
Cường Long hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy người nổ súng về phía hắn ta chính là Lão Cửu.
Mới vừa rồi nếu như không phải Tần Thiên đá cho một cước này thì hắn ta đã bị một phát nổ đầu.
“Đừng tới đây!”
“Hôm nay tụi bây không ai có thể sống sót được!”
Lão Cửu có súng trong tay nghĩ rằng không ai dám cử động, hắn ta cười haha: "Cường Long, hôm nay mày cùng tên họ Tần này cùng chết đi.”
"Lục gia nói nếu tao làm xong chuyện này, sẽ giao địa bàn của mày cho tao."
Không ngờ trên người Lão Cửu lại giấu súng, bất chợt sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.
Thiết Ngưng Sương có chút áy náy, vừa rồi cô ta đánh bất ngờ khống chế Lão Cửu nhưng quên lục soát người hắn ta.
"Mày quá ngây thơ rồi." Tần Thiên cười khẩy sau đó tùy tiện giơ tay lên, bắn ra ba vệt sáng đen mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Lão Cửu cảm thấy cổ tay và hai đầu gối chân tê dại, súng rơi xuống đất hắn ta đồng thời cũng khuỵu xuống.