Mục lục
Thần Lệnh chí tôn - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đến lúc đấy, tôi sẽ nói cho ông biết câu trả lời.”

Đối mặt với sự truy hỏi của kẻ ăn mày, Tần Thiên bỏ lại một câu rồi lướt đi.

“Anh đã đi đâu?” Về đến nhà họ Dương, vẻ mặt Tô Tô có chút tái nhợt đi ra đón.

Dương Lâm vội vàng kéo Tần Thiên sang một bên, nói nhỏ: “Họ vẫn chưa biết chuyện trên võ đài.”

“Nói thật với cậu, khi đánh được một nữa thì Tô Tô và những người khác không tìm được hai chúng ta nên đã gọi điện thoại cho tôi.”

“Lúc đó tôi sợ họ lo lắng, nên nói với họ rằng hai chúng ta cảm thấy nhàm chán, đã về nhà rồi.”

“Họ đã đợi ở nhà rất lâu.”

Tần Thiên muốn nói gì đó, thì cậu Dương Sâm từ bên ngoài trở về.

Vừa vào cửa đã kích động nói: “Mọi người biết không? Hôm nay trên võ đài núi Thanh Bình đã xảy ra một chuyện lớn đấy!”

“Tên ác bá mấy năm trước bị Sở Minh đánh bỏ trốn lại trở về. Hơn nữa còn dẫn theo một hung thần ác sát giết người không chớp mắt!”

“Lúc đó, cả Sở Minh đều bị áp chế chặt chẽ.”

Dương Đức Quang tức giận nói: “Tên ác bá này vậy mà còn chưa chết ư!”

“Sau đó thì sao? Sở Minh thế nào?”

Dương Sâm cười nói: “Khắp thành phố đều đang loan truyền đấy!”

“Nói là vào thời điểm quan trọng, có một thiếu niên anh hùng giống như thiên thần giáng lâm. Chỉ một cái nhấc tay đã dọa Hoàng Bá Thiên bỏ chạy và đánh chết quái vật kia!”

“Ba, đây quả thật là ông trời phù hộ Sở Châu!”

“Vì bảo vệ anh hùng kia mà Sở Minh không chịu tiết lộ tên cụ thể của cậu ta. Nhưng con nghe rất nhiều người nói, anh hùng kia họ Tần.”

“Đúng rồi Tần Thiên, là người trong tộc với cậu nhỉ.”

“Vừa rồi tôi còn nghĩ, nếu người kia là cậu thì nhà họ Dương chúng ta có thể được thơm lây đấy, ha ha ha.”

“Nhưng mà, làm sao có thể chứ.”

“Tôi biết. Cậu với Dương Lâm nửa chừng chạy trở về là sợ người của Sở Minh trả thù. Điều này cũng có thể hiểu được.”

“Bây giờ cậu có thể yên tâm, Sở Minh có đức độ sẽ không gây phiền phức cho cậu.”

Dương Lâm kích động muốn thừa nhận, nhưng Tần Thiên nháy mắt với anh ta, chậm rãi lắc đầu.

Dù sao, tốt hơn hết vẫn là không nên để cho Tô Tô biết những chuyện đẫm máu như thế này.

E là sẽ dọa đến cô.

Dương Lâm đổi giọng nói: “Thật sao ạ?”

“Haiz, tiếc thật. Con và Tần Thiên cảm thấy nhàm chán nên mới đi về nửa chừng!”

“Sớm biết như vậy, bọn con cũng đi xem phong thái của vị Tần đại hiệp kia rôi!”

Tô Tô xác định Tần Thiên không sao, cũng không lo lắng về những chuyện khác nữa.

Nhưng, trong lòng Tần Thiên lại cảm thấy ấm áp với biểu hiện này của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK