Mục lục
Thần Lệnh chí tôn - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn dáng vẻ Tần Thiên cười tủm tỉm, Đồng Xuyên có chút sững sờ.

Cái gì, kịch bản có gì đó không đúng?

Tôi dùng lực!

Tôi dùng lực!

Tôi dùng lực nữa này!

Đồng Xuyên còn tưởng rằng là ảo giác, anh ta cắn răng và dùng hết sức mạnh của mình.

Tần Thiên vẫn cười híp mắt như cũ, hồn nhiên như không biết gì.

Chẳng lẽ tay của người này còn cứng hơn sắt sao?

Đồng Xuyên cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt của mình.

“Đồng Xuyên, làm sao vậy?”

“Anh với Tần Thiên lần đầu tiên gặp mặt, không phải vừa gặp đã thân, không nỡ buông tay đấy chứ?” Dương Lâm thâm sâu hỏi.

Đồng Xuyên cắn răng, đang chuẩn bị dùng lực thêm một lần nữa.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy bàn tay của Tần Thiên nóng lên.

Trong nháy mắt trở nên giống như một khối sắt nóng.

Trong tiếng kêu quái dị, anh ta hất tay ra và nhanh chóng lui về phía sau, suýt chút nữa thì té ngã.

“Chuyện gì vậy?” Lúc này sắc mặt của Dương Lâm cũng đột nhiên thay đổi.

“Tiểu tử, anh mưu hại tôi?” Đồng Xuyên vừa sợ vừa giận. Anh ta chắc chắn rằng Tần Thiên nhất định là đã làm gì đó.

Tần Thiên buông tay, vô tội nói: “Anh bạn, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”

Hai tay của hắn rõ ràng trống rỗng. Đồng Xuyên vô cùng nghi ngờ.

“Đàn ông các anh thật kỳ lạ, toàn nói những thứ nghe không hiểu gì.”

“Anh họ, cậu mợ, ông bà ngoại đều khỏe cả chứ? Chúng ta mau đi thôi.” Tô Tô cười nói.

Dương Lâm lo lắng nhìn về phía Đồng Xuyên.

Là anh em họ, anh ta không tiện trực tiếp ra tay. Cố ý mời Đồng Xuyên tới đây chính là để chỉnh đốn Tần Thiên.

Chẳng lẽ, Tần Thiên này là cao thủ, Đồng Xuyên vừa tới đã bại rồi?

Sao có thể được. Anh ta kiên quyết không tin.

Đồng Xuyên cắn răng, lớn tiếng nói: “Tần Thiên, Sở Châu chúng tôi chỉ hoan nghênh anh hùng, không hoan nghênh những tên khốn nạn chỉ biết ăn bám.”

“Anh muốn tiến vào Sở Châu cũng được, nhưng trước tiên phải so tài với tôi một trận đã!”

Dương Ngọc Lan có vẻ lo lắng, bà biết người dân Sở Châu rất hung dữ, rất dễ xảy ra chuyện. Chỉ là bà cũng không ngờ tới vừa mới lên bờ đã đụng phải đối thủ.

Tô Tô không vui nói: “Anh họ, ý của anh là sao?”

Dương Lâm cười nói: “Tô Tô, chuyện giữa đàn ông với nhau em đừng quan tâm.”

“Em cũng không muốn người đàn ông của mình là một kẻ hèn nhát đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK