Mục lục
Thần Lệnh chí tôn - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Thiên Hùng cũng luống cuống, vội vàng quát hỏi Ngô Phi: "Có phải tiểu tử thúi mày đắc tội Tần tiên sinh và Tô tiểu thư hay không?”

“Con...”

“Còn không mau quỳ xuống, thỉnh tội với Tần tiên sinh và Tô tiểu thư!" Ngô Thiên Hùng không cho Ngô Phi giải thích, thẳng chân đá một cước về phía con trai mình.

Ông ta vốn là người thông minh sao không hiểu được đây là chuyện con trai mình gây ra.

Mắt thấy thái độ của Thiết Lâm Phong và Trương Kiến Huân đối với Tần Thiên, tuy rằng ông ta không hiểu cụ thể sự tình bên trong nhưng lựa chọn như thế nào ông ta còn không biết hay sao?

Chỉ có như vậy, mới có thể bình ổn lửa giận của Thiết Lâm Phong và Trương Kiến Huân, bảo vệ được Ngô thị.

Ngô Phi quỳ gối dưới chân Tần Thiên và Tô Tô, cũng bối rối.

Tần Thiên nhìn Ngô Phi, cười lạnh nói: "Phi thiếu gia, cậu không phải thành lập y dược cung ứng liên minh gì đó đến uy hiếp các viện trưởng bệnh viện sao."

"Hơn nữa còn tuyên bố công ty chúng tôi không gia nhập liên minh, không nghe theo chỉ huy của cậu thì liền tiêu diệt chúng tôi sao?"

“Cậu còn nói muốn Tần Thiên tôi quỳ xuống xin lỗi cậu.”

"Sao bây giờ cậu lại quỳ xuống rồi?"

Ngô Phi biến sắc, chuẩn bị mở mồm ra nói.

“Mất dạy!" Ngô Thiên Hùng cho anh ta một bạt tai.

"Thằng khốn nạn, mày nói đi, thừa dịp tao không ở đây mày đã gây ra chuyện gì?"

"Hôm nay không làm cho Tần tiên sinh tha thứ, lão tử đánh gãy chân mày, trục xuất ra khỏi gia môn!"

Lần này, Ngô Phi thật sự luống cuống, bởi vì cậu ta biết cha mình không hề thiếu một thằng con trai như cậu ta, Ngô Thiên Hùng ở bên ngoài còn có mấy đứa con hoang đang rình rập gia sản nhà họ Ngô.

Nếu cậu ta bị phế đi, Ngô Thiên Hùng lập tức có thể dẫn một đứa con riêng đến kế thừa gia nghiệp.

“Thiên ca, Tô tiểu thư, em sai rồi!”

"Lúc trước đều là nói đùa, là em cố ý để cho mọi người có một buổi lễ khó quên mà thôi!"

“Xin mọi người đừng chấp nhặt với em!”

Ngô phi vừa dập đầu vừa tự bạt tai mình, nhìn qua vô cùng buồn cười.

Thấy Tần Thiên trầm mặt không nói lời nào, Ngô Thiên Hùng liền nhanh trí vội vàng lệnh tài xế vào trong xe lấy ra một bức tranh.

Cầm bức tranh, trên tay vẻ mặt ông ta kích động, nói: "Tần tiên sinh, đây là trân phẩm tôi có được từ Châu Âu.”

“Mời ngài đến xem!”

Mở ra, phía trên là tám con ngựa phi đằng tuấn dật. Mỗi một con thần sắc khác nhau, rất sống động.

Đây là, Bát Tuấn Đồ?

Trời ạ!

“Là Bát Tuấn Đồ thất truyền của Từ Bi Hồng tiên sinh!" Hiện trường có rất nhiều ông chủ có kiến thức bọn họ nhao nhao kinh hô.

“Không sai!”

Ngô Thiên Hùng thở dài, nói: "Đây là quốc bảo của chúng ta, lưu lạc ở hải ngoại, bây giờ cũng đã về nhà.”

“Tần tiên sinh, hôm nay là ngày khai trương công ty mới của ngài và Tô Tô tiểu thư, tôi đem bức tranh này tặng cho hai người làm quà.”

“Chúc phu thê hai người đại triển kế hoạch lớn!”

"Tần tiên sinh, xin ngài ngàn vạn lần không được cự tuyệt, cũng chỉ có phu thê hai người mới xứng làm chủ nhân của Bát Tuấn Đồ!"

Kỳ thật, bức tranh này ông ta muốn hiến cho Trương Kiến Huân mới nhậm chức kia.

Hiện tại, ngay cả Trương Kiến Huân cũng cung kính với Tần Thiên như thế, ông ta tự nhiên hiểu được người nên nịnh bợ là ai.

“Tần Thiên, như vậy thôi con." Dương Ngọc Lan thấp giọng nói.

Bát Tuấn Đồ mặc dù tốt, nhưng đối với Tần Thiên mà nói, cũng chỉ là một bức tranh bình thường.

Chỉ có điều nghe mẹ vợ nói xong hắn cũng không muốn làm căng, liền gật gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK