“Càng đừng nói là sức mạnh của toàn bộ nhà họ Phan.”
Phan Mỹ Nhi lạnh lùng cười nói: “Cho nên, cô ta đụng đến Tiết Nhân là cô ta xui xẻo.”
“Đi thôi. Đi gặp con hồ ly tinh này xem.”
Nói xong, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, cô ta hùng hổ đi vào bên trong.
Đi thẳng đến quầy lễ tân, nói: “Phòng làm việc của hồ ly tinh Tô Tô ở tầng mấy, phòng nào?”
Cô gái phụ trách tiếp đón vội nói: “Cô này, cô làm gì vậy?”
“Mời cô nói chuyện lịch sự một chút.”
“Tiện tì, mày mà cũng xứng để tao lịch sự ư.” Phan Mỹ Nhi không muốn thấy người phụ nữ khác đẹp hơn mình, vì vậy cô ta trực tiếp vung tay tát cô gái một bạt tai.
Cô gái bị đánh sững sờ, ôm mặt đầy nước mắt.
“Các người làm gì vậy?”
“Không được gây rối!” Nghe thấy động tĩnh, xa xa, mấy bảo vệ trẻ tuổi chạy đến.
Không đợi họ lao đến gần, một tên vệ sĩ bên cạnh Phan Mỹ Nhi đã đi lên.
Bảo vệ bình thường làm sao có thể là đối thủ của vệ sĩ chuyên nghiệp, không đến một phút những bảo vệ kia đã bị đánh ngã xuống đất, mũi bầm tím mặt sưng vù.
“Thứ giống như chó mà cũng muốn ngăn tao.”
Phan Mỹ Nhi hừ một tiếng, đi thẳng đến thang máy.
Trên đường nhìn thấy ai chướng mắt, cô ta liền ra lệnh cho vệ sĩ đánh, rất kiêu ngạo.
Cô gái nhìn cô ta vào thang máy, mới khóc gọi điện thoại đến văn phòng của Tô Tô báo cáo.
“Liễu Thanh, xảy ra chuyện rồi. Chúng ta mau đi xem!” Nói xong, Tô Tô định ra ngoài với Liễu Thanh.
Nhưng lúc này, một tiếng rầm, cửa kính văn phòng bị đá vỡ tan tành.
Hai người phụ nữ đều giật mình.
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Phan Mỹ Nhi ngạo nghễ bước vào. Nhìn Tô Tô phía sau văn phòng, cô ta cười lạnh lùng nói: “Cô chính là hồ ly tinh đó nhỉ?”
“Thảo nào có thể quyến rũ chồng tôi, quả nhiên rất xinh đẹp.”
“Để tôi đoán xem, công ty này cũng là do cô bán mình để đổi lấy nhỉ?”
“Không thể không nói, cô rất thành công trong lĩnh vực bán mình đấy.”
Đột nhiên bị người ta xông vào sỉ nhục như vậy, Tô Tô tức giận đỏ cả mặt.
“Cô là ai?”
“Nói xằng bậy gì vậy!”
“Cô xúc phạm nhân viên chúng tôi, phá hoại tài chính công ty, cẩn thận tôi báo cảnh sát!”