''Thằng chó Cường Long này lại dám thông đồng với cảnh sát địa phương hốt gọn đám Đao Ba Lang!''
''Vô lí!''
''Nhất định là Tần Thiên ra lệnh!''
''Ông đây muốn tự tay đánh chết hắn!''
''Người đâu!''
Phan Hổ tính như quả bom, anh ta lập tức muốn triệu tập tất cả cao thủ, tự mình dẫn đội đánh đến Long Giang, chém Tần Thiên thành từng mảnh nhỏ.
''Chờ chút!''
Phan Mỹ Nhi đi từ ngoài vào.
''A Hổ, họ Tần kia rất khó đối phó. Không bằng chúng ta nói cho anh hai đi.''
''Mời nhị hai xử lí.''
Phan Hổ thở dài nói: ''Chị, chị cũng không phải không biết bây giờ là thời điểm quan trọng, cha chúng ta đã nhiều lần hạ lệnh, trước đại thọ của An lão gia tử, không ai được phạm sai lầm.''
''Lần đại thọ này liên quan đến địa vị của nhà họ Phan chúng ta ở thành phố này.''
''Dựa vào tính cách thận trọng của anh hai, anh ấy nhất định sẽ nói chờ qua lễ mừng thọ của An lão gia tử rồi nói tiếp.''
''Lễ mừng thọ còn cách bây giờ gần một tháng, chẳng lẽ chị muốn cho thằng nhãi họ Tần kia sống lâu như vậy sao?''
''Chẳng phải như vậy quá hời cho thằng ranh con đó rồi sao?''
Phan Mỹ Nhi cắn răng không nói, nghĩ đến chuyện xảy ra khi đến Long Giang lần trước là cô ta lại tức giận.
Đó là nỗi nhục lớn nhất trong đời này của cô ta!
Cô ta hận không thể lập tức chém Tần Thiên thành ngàn mảnh!
''Vậy chúng ta thương lượng kế hoạch thật chu đáo.''
''Được, A Hổ, em đừng tự mình ra mặt.''
''Dùng sao chuyện này có làm thế nào thì anh hai và cha cũng sẽ không truy đến trên người chúng ta.''
Phan Hổ bình tĩnh suy nghĩ, cười lạnh nói: ''Chị, may mà chị nhắc em.''
''Đúng lúc trong tay em đang có một quân bài vẫn chưa biết nên sử dụng như thế nào.''
''Lần này để Tần Thiên trở thành lời thề trung thành của họ với em đi.''
Phan Mỹ Nhi vội vàng nói: ''Quân bài gì?''
Phan Hổ thấp giọng: ''Ngày trước có mấy sát thủ Đông Nam Á bị cảnh sát quốc tế truy nã đã bí mật trốn đến đây.''
''Bọn họ được bạn bè bên ngoài của em giới thiệu nên đã đến tìm em.''
''Em đã sắp xếp cho bọn họ ở khu biệt thự ngoài ngoại ô nhiều ngày rồi.''