Tần Thiên cảm giác cả đầu óc đều đắm chìm.
Bất giác, hai người ôm chặt và quấn lấy nhau.
…
Ngày hôm sau, Tần Thiên hiếm khi ngủ quên.
Hắn mơ màng mở mắt ra, cảm giác khắp cả người từ trong ra ngoài đều thoải mái khó tả.
Nhìn thấy đã tám giờ, vội vàng ngồi dậy.
Chết tiệt, đây là phòng của vợ mà!
Hắn ngẩn người, vội cố gắng nhớ lại.
Đêm qua mình mơ hồ, sao chạy đến đây?
Sau đó, một tia chớp lóe lên trong đầu hắn.
Cảnh tượng đêm qua hiện ra trong tâm trí.
“Tô Tô!” Hắn kêu lên, vội mặc quần áo vào chạy ra ngoài.
Tần Thiên lúc này rất sợ hãi. Giống như một đứa trẻ không cẩn thận làm sai chuyện gì đó.
Bởi vì, mặc dù hắn và Tô Tô đã là vợ chồng hợp pháp từ lâu. Nhưng, tình huống khi đó khá đặc biệt.
Trong tình huống bất đắc dĩ Tô Tô mới chấp nhận hắn.
Mặc dù gần đây tình cảm của hai người cũng đang tăng lên, nhưng hắn biết Tô Tô vẫn chưa thật sự mở lòng với mình.
Nếu không, cũng sẽ không liên tục nhắc nhở, không cho phép hắn tự ý vào phòng cô.
Đêm qua, hắn đã mượn rượu làm gì?
Thật sự gây ra họa lớn rồi!
Nhìn thấy Tô Tô ngồi ở phòng khách uống trà buổi sáng với vẻ mặt u ám.
Trái tim Tần Thiên càng thêm hồi hộp.
“Cái đó, ừm, anh, cái đó… không phải cố ý.”
“Em không sao chứ?” Hắn nói với vẻ mặt sợ hãi.
Tô Tô giơ tay, ném thẳng tách trà trong tay lên đầu Tần Thiên.
Tần Thiên biết mình đã gây ra họa lớn nên đứng im không dám tránh.
Loảng xoảng, tách trà đập lên đầu, nước trà bên trong văng ra khắp mặt.
“Sao anh không tránh?” Nhìn thấy trán Tần Thiên bị tách trà đập vào thì bầm lên ngay lập tức, Tô Tô liền giật mình.
Vốn là cô chỉ muốn trút giận chứ không thật sự muốn đập Tần Thiên.
Tần Thiên thấp giọng nói: “Anh không dám.”
Tô Tô ngây người, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của hắn, cô chợt nở nụ cười.