Mục lục
Thần Lệnh chí tôn - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúng ta hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt."

“Nào, chúng ta cùng nâng ly mờ Tần đại sư một ly nào!” Trương Kiến Huân vẻ mặt kích động, bưng chén rượu đứng lên.

“Mời Tần đại sư!”

“Tần đại sư đúng là người phi phàm mà!” Có thể hình dung được dáng vẻ kích động của những người khác.

Trong phút chốc, Tần Thiên bị những thương nhân quyền quý này vây quanh, ngay cả Tô Tô cũng bị chen đẩy ra ngoài.

Tô Tô dở khóc dở cười, nhưng mà nhìn Tần Thiên ở trong đám người, bị đám người quyền quý nịnh bợ, cô bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này, ừm, cũng có chút ra dáng.

Dương Ngọc Lan nói nhỏ: "Mấy buổi tối hôm trước, mẹ còn tưởng các con đang cố gắng tạo em bé, bây giờ mới biết là trị bệnh.”

"Nhưng mà con gái, hiện tại con đứng lên được rồi, công ty cũng mở rồi, kế tiếp, có phải nên đưa kế hoạch sinh em bé vào lịch trình hằng ngay hay không, mẹ còn đang chờ ôm cháu ngoại nè!"

“Dương Ngọc Lan, mẹ nói bậy bạ gì vậy?”

"Ai muốn sinh em bé với anh ta?"

“Con còn chưa đồng ý yêu cầu làm làm vợ chồng thật với anh ta đâu!” Tô Tô Tô tức giận đến mức ngay cả tên người mẹ yêu quý cũng gọi ra.

"Không nói với mẹ nữa, con phải đi chiêu đãi những vị lãnh đạo hợp tác xã trồng trọt kia. Họ mới là những người vất vả nhất.” Cô bưng lên một ly rượu, vội chạy đi.

Dương Ngọc Lan nhìn Tần Thiên, lại nhìn con gái yêu kiều quyến rũ của mình, trong lòng vui vẻ nở hoa.

……

Tần Thiên bị nhiều người chuốc rượu như vậy, cho nên hắn đã có chút say.

Hiếm khi có dịp tốt như vậy, nên hắn không dùng nội lực để giải rượu, tận dụng thân phận của một người bình thường để cảm nhận niềm vui khi say này.

Tuy Tô Tô ngoài miệng oán trách nói anh là một tên nát rượu, nhưng về đến nhà lại lấy lý do bản thân muốn ăn canh chua, tự mình xuống phòng bếp làm một chén canh giải rượu.

Vừa húp được một hớp, cô ngay lập tức la làng nói chua quá, sau đó đẩy qua cho Tần Thiên ăn.

Tần Thiên húp như trời hạn gặp mưa, vừa bưng chén lên một hơi đã hết sạch.

Tô Tô tức giận cười nói: "Đúng là cầm tinh con trâu!”

Đến buổi tối, Dương Ngọc Lan đã trở về phòng mình từ sớm. Trước khi đi còn không quên dặn dò: "Tần Thiên, Tô Tô vừa mới khoẻ lại, vẫn cần phải thêm chút thời gian nữa.”

"Buổi tối con xem lại bệnh tình cho nó nhé haha."

"Mẹ yên tâm, cứ giao cho con." Tần Thiên nhìn Tô Tô, nói nhỏ: "Vợ à, hôm nay em thật đẹp.”

"Em không biết đâu, lúc em lên đài cắt băng khánh thành, thật sự giống như tiên nữ hạ phàm, làm cho anh nhìn đến ngây người luôn."

Tô Tô thản nhiên nói: "Nói chút tiếng người đi.”

Tần Thiên nuốt nước miếng, nói: "Cái kia, chúng ta về phòng thôi..."

Mặt Tô Tô đỏ bừng, tuy cô do dự một chút nhưng vẫn gật đầu. Đứng dậy, vội vã trở về phòng của mình nhưng lại không đóng cửa.

Tần Thiên nhìn cửa phòng khép hờ kia, giống như tình trong như đã mặt ngoài còn e, hắn hít sâu một hơi rồi sải bước đi tới.

Tần Thiên đi vào phòng nhìn thấy Tô Tô đang nằm trên giường, khuôn mặt u sầu, nhìn trông rất không vui, hắn khó xử nói:

“Cái đó, bây giờ chỉ là trị liệu thêm, anh dùng nội lực xoa bóp huyệt vị cho em là được, không cần cởi quần áo...”

Tô Tô nhìn thẳng vào anh, lạnh lùng nói:

“Trừ chuyện này ra, anh còn có chuyện gì muốn nói với tôi không?

Ờm...

Tần Thiên gãi gãi đầu, nói: “Thật ra sinh con là ý của mẹ chúng ta. Em yên tâm, chỉ cần em không muốn anh cũng sẽ không ép.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK