Mục lục
Thần Lệnh chí tôn - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Loại sâu mọt này làm sao làm được vị trí chủ nhiệm? Trong này có mờ ám gì không, tôi đề nghị điều tra một chút.”

“Vâng!" Mồ hôi lạnh trên trán Vương Bân đều chảy xuống.

Tần Thiên ngữ khí tuy rằng không nặng, nhưng bên trong có ý trách móc vẫn rất rõ ràng.

Dùng người không rõ, Vương Bân không thoát khỏi tội danh thất trách.

Đừng nhìn ông ta đường đường là giám đốc ngân hàng, nhưng ở trước mặt Tần Thiên, ông ta tính là cái gì?

Cả cái ngân hàng này có phải của ông ta đâu!

Ông ta vì tự bảo vệ mình, vội vàng nói: "Tiền Thịnh, từ giờ trở đi anh đã bị khai trừ!"

“Lập tức thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi!”

Lúc này Tiền Thịnh mới thật sự luống cuống, vừa rồi ông ta còn tưởng rằng Vương Bân ra vẻ cho người khác xem không ngờ là thật.

Ông ta đau khổ cầu xin, hơn nữa còn lấy Tô Văn Thành ra làm ví dụ: "Giám đốc Vương, thành tích của tôi rõ như ban ngày. Ngài xem tôi vừa mới thành công cho vay hai mươi triệu. Tôi cam đoan, sẽ cho ngân hàng chúng ta kiếm một khoản lớn!”

Tô Văn Thành vội vàng nói: "Đúng vậy, giám đốc Vương. Tôi vừa mới vay 20 triệu, tôi mới là khách hàng lớn của các anh!”

Tô Nam không phục nói: "Giám đốc Vương tôi muốn hỏi một chút, Tần Thiên bọn họ vay bao nhiêu tiền?"

“Khách hàng cũng có phân chia ba bảy loại, tôi muốn biết bọn họ có tư cách gì ở chỗ này khoa tay múa chân?”

Tiền Thịnh cũng nói: "Chỉ cần vay vượt qua mười vạn đều cần tôi phê duyệt nhưng tôi không nhận được báo cáo nào, tôi nghĩ sẽ không vượt qua mười vạn đâu."

Vương Bân cười lạnh nói: "Nếu như là tôi cho hai người họ vay, cũng cần anh phê duyệt sao?”

Tiền Thịnh sửng sốt, theo bản năng nói: "Để giám đốc ngân hàng ngài tự mình tiếp đãi, bọn họ đến tột cùng vay bao nhiêu?"

Vương Bân nói: "Không nhiều lắm, cũng chỉ năm ngàn vạn mà thôi.”

“Năm ngàn...... Vạn!" Tô Nam thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi: "Không thể nào!”

"Tần Thiên là một tên lừa gạt, Tô Tô là một tên tàn phế, bọn họ có vốn liếng gì có thể vay năm ngàn vạn?"

“Tôi không tin!”

Vương Bân nhìn thấy trên mặt Tần Thiên không còn kiên nhẫn nữa, ông ta vội vàng nói: "Đây là cơ mật thương nghiệp ngân hàng chúng tôi, người ngoài không có tư cách biết."

“Bây giờ tôi tuyên bố Tiền Thịnh bị đuổi. Khoản vay hai mươi triệu anh ta cho vay cũng bị hủy bỏ.”

“Mời các người rời đi!”

Lúc này đây, không chỉ là Tiền Thịnh, mà ngay cả Tô Văn Thành và Tô Nam đều choáng váng.

Bọn họ vừa mới làm xong, tiền hai mươi triệu dùng để cứu mạng, nói không có là không có?

Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, Tô Văn Thành luống cuống, vội vàng cầu xin Vương Bân.

Vương Bân rơi vào đường cùng, trưng cầu ý kiến nhìn về phía Tần Thiên.

Cho vay năm ngàn vạn, Tần Thiên Thành trở thành khách hàng lớn của ngân hàng Kiến Long, cho nên hắn liền có quyền lên tiếng.

Sau khi hiểu được đạo lý này, Tiền Thịnh liền quỳ gối trước mặt Tần Thiên.

Ông ta tự bạt tai, một phen nước mũi một phen nước mắt thỉnh cầu Tần Thiên tha thứ. Đừng để Vương Bân đuổi việc ông ta.

Mà Tô Văn Thành và Tô Nam, tuy rằng không tình nguyện cũng không thể không cười theo, thỉnh Tần Thiên giơ cao đánh khẽ.

Thấy Tần Thiên không nói lời nào, Tô Nam đem mục tiêu chuyển hướng đến Tô Tô:

"Chị, chúng ta đều chảy dòng máu của Tô gia, chị nhẫn tâm đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt sao?"

“Nói thật, không có số tiền này, Tô gia thật sự sẽ phá sản.”


"Tuy rằng hai chúng ta đều là khuê nữ đã xuất giá, nhưng uống nước nhớ nguồn, chúng ta vĩnh viễn không thể quên gốc, chị nói đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK