Mục lục
Thần Lệnh chí tôn - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

''Anh là ai?''

''Anh từng gặp tôi rồi sao?'' Nhìn Phan Long đang đi tới, ánh mắt Tô Tô đầy sự hoảng sợ.

Ác ma trong ác mộng từng khiến cô hoảng sợ bây giờ đang đứng trước mặt cô. Không, đây không phải thật.

Có chết cô cũng không muốn tin.

Cho nên cô cố gắng giữ sự bình tĩnh của mình. Nhưng cơ thể lại không nghe theo, cô lùi dần về sau.

Đồng thời cả người cô run rẩy. Đó là sự sợ hãi từ trong lòng.

Nếu như đã không thể trốn thoát thì chỉ có thể đối mặt. Tần Thiên đau lòng ôm lấy Tô Tô.

Giờ phút này hắn chỉ có thể dùng đôi tay mạnh mẽ này của mình làm điểm tựa và an ủi cô.

Phan Long đã chuẩn bị mà đến, đương nhiên hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Tô Tô. Hắn ta nhẫn nại lâu như vậy chính là vì muốn thấy vẻ mặt này của Tô Tô.

Hắn ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vì hắn ta cảm thấy mình giống như thượng đế vậy, tất cả đều trong sự khống chế của mình.

Người phụ này quả nhiên càng xinh đẹp và thú vị hơn năm năm trước.

Xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên xảy ra chuyện rồi lại hấp dẫn mọi người vây quanh mình.

''Cô Tô thấy tôi rất quen mắt sao?'' Bề ngoài thì Phan Long rất nho nhã lịch sự, nụ cười dịu dàng, vừa nhìn đã cảm thấy đây là một thiếu gia nhà giàu được dạy dỗ tử tế.

Hắn ta ra vẻ đang nhớ lại: ''Tôi nhớ ra rồi.''

''Năm năm trước tôi có đến Long Giang công tác, đã từng gặp một người phụ nữ ở đây. Khoan hãy nói, bây giờ nhớ lại mới thấy rất giống cô Tô đấy.''

''Cô Tô, người kia không phải là cô đấy chứ?''

Mục Phi Phi ôm cánh tay Phan Long, cười lạnh nói: ''Cô Tô, hóa ra cô đã sớm gặp A Long rồi.''

''Có phải lúc đó cô đã rung động với một người đàn ông ưu tú như A Long không?''

''Nói, có phải cô đã quyến rũ anh ấy không?''

''Tôi không biết!''

''Đừng hỏi tôi!''

''Tôi không biết!''

''Tôi chưa từng gặp anh ta!''

Cả người Tô Tô run rẩy như đang bị chó dữ đuổi theo, mồ hôi lạnh toát ra khắp người khiến cô giống như một con chim nhỏ rơi xuống nước.

Nếu như không phải Tần Thiên đang ôm cô thật chặt thì chắc cô đã sớm sụp đổ.

''Bà xã, đừng sợ. Có anh ở đây.'' Tần Thiên nhỏ giọng an ủi.

''Bà xã?'' Phan Long nhíu mày, ánh mắt hắn ta cuối cùng cũng nhìn về phía Tần Thiên.

Giờ phút này, sự tức giận trong mắt hắn ta đã khó mà kiềm chế được.

''Năm năm trước tôi may mắn quen cô Tô ở viện dưỡng lão Long Giang. Lúc đó tôi còn bị cô Tô làm cho ngẩn người.''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK