Mục lục
Thần Lệnh chí tôn - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôn Trung Hoa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn không mau nói ra!”

Tôn Trung Hoa lớn tiếng nói: "Rõ ràng là đám thối tha này tới gây chuyện!”

“Văn Thành thiếu gia nói với tôi, đã chuyển năm trăm vạn cho bọn họ rồi!”

Tô Bắc Tề gọi một lão già cầm đầu bên ngoài vào, lão già này tên là Vương Trung, chính là xã trưởng của hợp tác xã trồng thuốc Đông y.

Tất cả hợp đồng tiêu thụ hợp tác với các hộ dân trồng trọt đều do ông ta đại diện ký với nhà máy tinh luyện dược của Tô gia.

“Tô tiểu thư, cô còn nhận ra tôi không? Nhiều năm trước, cô từng đến căn cứ trồng trọt của chúng tôi khảo sát, lúc đó tôi là người tiếp đãi cô.”

“Haizz, tôi cũng không muốn đem sự tình nháo thành như vậy. Chủ yếu là mọi người đều là nông dân trồng trọt, đều cần ăn cơm.”

“Tô gia đưa cho năm trăm vạn tiền hàng, nhưng căn bản là không đủ, còn thiếu một ngàn vạn.”

“Đây là tiền mồ hôi nước mắt của mấy trăm nông dân chúng tôi!”

“Lúc trước nếu không phải tín nhiệm Tô gia các người, cũng sẽ không thu một phân tiền hàng nào.”

“Vừa rồi chúng tôi đã thương lượng, nếu Tô gia các người không trả tiền, đừng trách chúng tôi phải chặn nhà xưởng của các người, sau đó đi tòa án khởi tố.”

“Chúng tôi không cho qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu!”

Qua lời nói của ông ta có thể nhìn ra được, Vương Trung cũng rất bất đắc dĩ mới làm đến bước này.

Tôn Trung Hoa cũng không biết giải quyết làm sao, tiền thì không có chỉ có cái mạng này thôi!

Tô Tô tâm phiền ý loạn, không biết nói thêm gì nữa.

Lúc này điện thoại của Tần Thiên vang lên, nhìn thấy tên người gọi ánh mắt hắn hiện lên sự khác thường.

“Anh ra ngoài nghe điện thoại." Hắn nói một câu với Tô Tô sau đó đi ra ngoài.

"Tần tiên sinh, tôi là Vương Bân, có một chuyện trọng yếu báo cáo!" Trong điện thoại, truyền đến âm thanh kích động của giám đốc ngân hàng Kiến Long - Vương Bân.

“Tôi cũng vừa mới biết, số tiền cho Tô gia vay lúc trước, Tiền Thịnh nhận chỉ thị của Ngô gia, động tay động chân vào hợp đồng.”

“Chỉ cần phát hiện Tô gia xảy ra vấn đề, ngân hàng chúng ta tùy thời có quyền quyết định, thu hồi khoản vay trước.”

“Nếu Tô gia trả không nổi số nợ của ngân hàng, như vậy ngân hàng chúng ta có quyền bán đấu giá xưởng luyện dược dưới chân núi Nam Sơn.”

Theo lời Tiền Thịnh nói Ngô gia là coi trọng mảnh đất kia......

"Tần tiên sinh, hiện tại ngân sách Tô gia đã chạm đáy, dựa theo hợp đồng, chúng ta có quyền khởi động đấu giá mảnh đất đó, ngài xem như thế nào?"

Tần Thiên nở nụ cười, thật sự là đi tìm thì không thấy đột nhiên xuất hiện trước mắt mà không tốn chút công phu nào.

Nhưng mà để tránh cho Tô Tô hiểu lầm, hắn vẫn là thấp giọng nói: "Các người đã thông báo đến Tô gia, ngân hàng sắp bán đấu giá chưa?"

Vương Bân vội vàng nói: "Tô Văn Thành một miệng nói bây giờ quả thật Tô gia không có tiền trả.”

Tần Thiên cười thầm trong bụng: "Bây giờ tôi đang ở nhà máy Nam Sơn, ông có thể đưa tài liệu của nhà máy tới đây.”

“Giám đốc Vương, lần này biểu hiện của ông cũng không tệ lắm. Tôi sẽ báo cho cấp trên của ông để xem xét khen thưởng.”

“Vương Bân thề sẽ vì tiên sinh mà làm việc!”

Ngô Phi nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn khổ tâm bày ra một bàn cờ đến cuối cùng lại thành công dã tràng, ngược lại còn giúp Tần Thiên và Tô Tô một việc lớn.

Tần Thiên trở lại phòng an ninh, tình hình nơi này đã xảy ra biến hóa.

Tên khốn Tôn Trung Hoa triệu tập mười mấy tên bảo an trong nhà máy, cầm vũ khí, bao vây Tô Tô, Tô Bắc Tề và Vương Trung.

Tôn Trung Hoa ngồi trên sô pha, phun ra một ngụm máu, nhìn Tần Thiên đi vào, cắn răng nói:

"Tiểu tử, tao mặc kệ mày là ai, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao ngay!"

"Nếu không, hôm nay bọn mày sẽ không ra khỏi cái nhà máy này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK