So sánh lại, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tần Thiên lại cho bà ấy cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Vốn họ đều cho rằng, Tần Thiên chắc chắn là một tên vô lại mặt mày xấu xí cho nên lần đầu tiên nhìn thấy đã rất ngạc nhiên.
Nhưng lúc này đây, họ đều cho rằng đó là do Tần Thiên cố ý ngụy trang.
Không đợi bà cụ nói chuyện, Lý Phân vội nói: “Tô Tô à, để Quách công tử đi cùng cháu.”
“Đúng lúc, người trẻ tuổi các cháu cũng tiện nói chuyện.”
Bà ấy thật sự đã phát huy trọn vẹn vai trò của một bà mai.
Quách Thần vội nói: “Tô tiểu thư, cô muốn đi đâu? Tôi đi cùng cô.”
“Đúng lúc, tôi có thể kể cho cô nghe về một vài câu chuyện thú vị và lịch sử của đại học Cambridge.”
“Tôi tin rằng lúc học đại học, cô cũng từng mơ ước được vào một trường đại học hàng đầu như Cambridge.”
Tô Tô im lặng không nhúc nhích.
Cô muốn đi nghỉ, chỉ là để tránh Quách Thần. Nếu đối phương muốn đi theo vậy còn không bằng cô ngồi ỳ ở đây.
Hà Tú nhìn Lý Phân trưng cầu ý kiến.
Lý Phân cười nói: “Đã như thế thì chúng ta cứ thoải mái nói nhé.”
“Hôm nay tôi muốn làm mai cho đứa cháu gái này của tôi, lúc trước tôi cũng đã nói với mẹ cậu về một vài tình hình của con bé.”
“Bây giờ, chỉ xem ý của Quách công tử cậu thôi.”
“Cậu không cảm thấy nên nói một chút gì đó sao?”
Quách Thần biết đây là để anh ta thể hiện, anh ta có tài ăn nói, ba hoa chích chòe về thân phận du học sinh và kế hoạch xây dựng sự nghiệp vĩ đại của mình.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều bị thu hút.
Dường như người đứng ở trước mặt đây không phải là một quản lý quèn, mà là một ông trùm kinh doanh thay đổi thời đại.
Đến cuối cùng, ngay cả bà cụ vẫn còn hơi do dự cũng bị lay động.
Quách Thần đã thành công thu hút được ánh mắt của mọi người, anh ta nuốt nước bọt, quỳ một chân xuống và lấy ra chiếc nhẫn kim cương một cara.
Ánh mắt rực lửa nhìn vào Tô Tô, anh ta vậy mà muốn cầu hôn ngay tại đây!
“Ôi trời, Thần Thần nhà các người thật thẳng thắn.”
“Con trai thì nên như thế, giải quyết dứt khoát, đánh nhanh thắng nhanh.” Lý Phân vội vàng khen ngợi.
“Thần Thần, mau nói chuyện đi.”
“Con muốn nói gì với Tô tiểu thư?” Thấy con trai sau khi quỳ xuống thì im lặng, Hà Tú không nhịn được giục.
Thực ra trước khi đến đây, bà ta đã khẩn cấp cử người điều tra Tô Tô. Biết rằng cô đã dùng bản quyền sáng chế phát minh và vừa nhận được một khoản đầu tư khổng lồ.
Đây là một kho vàng!
Nếu không, làm sao bà ta có thể để cho con trai của mình cưới một người phụ nữ kết hôn lần thứ hai.
Quách Thần vẫn há miệng không nói chuyện.
Bởi vì sau khi quỳ xuống, đột nhiên anh ta nhìn thấy viên kim cương rất lớn đang đeo trên ngón tay của Tô Tô.
Trước đây chỉ lo nhìn mặt mà không chú ý đến chi tiết này.
Bây giờ, viên kim cương này… Sao chói mắt đến vậy?
Chợt anh ta thay đổi sắc mặt!