Thái độ của nhà họ Đường rất kiên quyết, muốn đuổi Giang Thần và Hà Tâm đi.
Thậm chí Hà Diễm Mai còn cầm chổi đuổi Giang Thần và Hà Tâm ra ngoài.
Ngoài cửa.
Hà Tâm nhìn một đống quần áo trên mặt đất, khóc đến mức cả mặt đều là nước mắt.
Cô ta khóc thút thít nhìn Giang Thần, vẻ mặt áy náy: “Anh, anh rể, thật xin lỗi, đều là lỗi của em.”
Giang Thần khẽ dừng tay.
Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, anh thật sự cũng không để ở trong lòng.1
“Được rồi, em cũng đừng tự trách mình nữa, việc này cũng không thể đổ hết cho em, người nhà họ Đường đã sớm chướng mắt anh rồi, luôn luôn giựt dây bảo Sở Sở ly dị với anh, chẳng qua là trước kia Sở Sở luôn luôn đứng về phía anh, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cô ấy cũng có ý định ly hôn rồi.”
Tuy rằng không phải là việc gì sai trái.
Nhưng, chuyện này quả thực là một chuyện phiền phức.
“Vâng, thực xin lỗi, thật xin lỗi, nếu như, hai người thực sự ly dị, em, em lấy em ra bồi thường cho anh.”
Giang Thần liếc mắt nhìn gương mặt không còn chút máu của cô ta một cái: “Được rồi, thu hồi cái suy nghĩ này của em đi, trong lòng anh chỉ có Sở Sở.”
Giang Thần làm sao không biết Hà Tâm là bởi vì chuyện ngày hôm qua, còn tưởng rằng anh là người tai to mặt lớn, lúc này mới nói những lời này.
“Em, em nghiêm túc đó.” Hà Tâm nói: “Địa vị của anh ở nhà họ Đường một chút cũng không có, muốn rời đi thì rời đi, em cũng không thua kém gì so với Sở Sở, em cũng vậy muốn thân hình có thân hình, muốn khuôn mặt có khuôn mặt.”
Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Đường Sở Sở đi ra, cô định mang thẻ Hắc Long của Giang Thần trả lại cho Giang Thần.
Cô mở cửa đúng lúc nghe được câu này.
Nước mắt cô nhịn không được mà chảy ra.
Nhưng cô lại mạnh mẽ chịu đựng sự không thoải mái trong kòng, nước mắt trên khuôn mặt, mang theo dáng vẻ tươi cười nhưng so với khóc thì lại càng khó coi hơn.
“Giang Thần, thẻ của anh trả lại cho anh, cảm ơn anh đã từng đối xử tốt với em, cảm ơn anh vì đã chăm sóc em chu đáo, cám ơn anh vì tất cả mọi chuyện anh đã làm trong khoảng thời gian này ở nhà họ Đường, chúc hai người đầu bạc răng long.”
Cô nhét tấm thẻ vào trong tay Giang Thần, sau đó che miệng, vừa khóc vừa chạy vào nhà.
Ầm!
Giang Thần còn muốn giải thích vài câu.
Đường Sở Sở đã xoay người, ầm một tiếng khóa cửa nhà lại.
Giang Thần không có cách nào khác đành cất thẻ đi.
Hà Tâm nhìn thấy sự mất mác trên mặt Giang Thần, cô ta chỉ biết, trong lòng Giang Thần chỉ có mỗi Đường Sở Sở, cô ta đã biết cuộc đời này mình cũng không có cơ hội nào.
Cô ta an ủi nói: “Anh rể, đợi đến lúc chị Sở Sở hết giận, thì có thể trở về giải thích mà, chị Sở Sở sẽ tha thứ cho anh.”
Nói xong, cô ta khom người, đi nhặt quần áo trên mặt đất.
Nhét quần áo vào trong vali hành lý, kéo vali hành lý, đứng ở cổng dùng tay ra hiệu tạm biệt với Giang Thần.
“Anh rể, cảm ơn, cảm ơn anh đã giúp em biến ước mơ thành hiện thực, khiến cho em và tướng quân Hoắc Đông, hơn nữa còn có Tiêu Dao Vương chụp ảnh cùng nhau, tâm nguyện nhiều năm của em đã thành hiện thực.”
Cô ta nói xong, kéo vali hành lý bước đi.
Giang Thần biết, hôm nay không thể nào vào nhà được.
Anh định chờ thêm vài ngày, sau khi giải quyết xong ân oán với bốn gia tộc lớn, sẽ giải thích rõ ràng với Sở Sở.
Anh không còn cách nào khách đành phải rời đi, đuổi theo Hà Tâm, nói: “Anh xách giúp em.”
Anh cầm lấy vali hành lý trong tay Hà Tâm.
“Cảm ơn.”
Hà Tâm dịu dàng nói.
Hai người cùng tiến vào thang máy, đi xuống lầu.
Bên ngoài khu chung cư, đường lớn bên cạnh.
Giang Thần hỏi: “Tiếp theo em muốn đi đâu?”
Trên mặt Hà Tâm cũng đầy mơ màng.
Cô ta đến Giang Trung chủ yếu là bởi vì Tiêu Dao Vương kế nhiệm, có lẽ Giang Trung phát triển, xem xem có thể gặp được Tiêu Dao Vương hay không, chụp ảnh chung cùng với Tiêu Dao Vương.
Hiện tại, cô ta đã hoàn thành tâm nguyện rồi.
Vậy ở Giang Trung cũng không có gì để nuối tiếc nữa.
“Về nhà thôi.”
Cô ta suy nghĩ một chút rồi nói.
Giang Thần nói: “Trước kia không phải em đã nhờ anh giới thiệu công việc cho em sao, em muốn làm cái gì? Anh xem xem có thể giới thiệu giúp em một công việc tốt một chút hay không.”
Ban đêm, Giang Thần cũng không yên tâm để Hà Tâm một mình bên ngoài.
Cho dù là có hiểu nhầm, cô ta cũng là em họ của Đường Sở Sở.
Nếu như Hà Tâm gặp chuyện không may, chờ sau khi hiểu lầm giữa anh và Đường Sở Sở được xóa bỏ, Sở Sở cũng sẽ tự trách.
Hà Tâm nói: “Em học đại học ngành kinh tế học, sau khi tốt nghiệp làm ở một công ty, làm trợ lý cho một người tổng giám đốc trong ba tháng, bởi vì tổng giám đốc kia có ý xấu với em, nói bóng gió với em vài lần, còn lén lút động tay động chân với em, nên em đã từ chức rồi.”
Nghe vậy, Giang Thần nói: “Như vậy đi, anh vừa vặn quen biết một người phụ trách xúc tiến đầu tư khu trung tâm thương mại Thành Trung bên kia, anh foij cho cô ta một cuộc điện thoại, em đến nơi đó làm việc.”
“Hả?”
Hà Tâm ngây ngẩn cả người, chợt hô lên một tiếng: “Thật, thật vậy sao?”
Giang Thần cười khẽ.
Chợt, lấy chiếc điện thoại ra, gọi qua cho Bạch Tố.
“Ở đâu?”
Hiện tại, đã gần chín giờ đêm.
Khu trung tâm thương mại Thành Trung bên kia đã bắt đầu xúc tiến đầu tư đối ngoại, Bạch Tố đối với những việc này cũng chỉ là người ngoài cuộc, cho nên thuê không ít người, hiện tại đang mở cuộc họp ở trụ sở chính công ty, bàn bạc kế hoạch kêu gọi đầu tư tiếp theo.
Giang Thần gọi điện tới, cô ta ngay lập tức dừng cuộc họp.
“Còn đang ở công ty, anh Giang, làm sao vậy?”
Giang Thần nói: “Tôi có một người bạn, tạm thời không có việc làm, cô ở bên kia xem xem có thể sắp xếp cho cô ấy một công việc hay không?”
“Anh Giang, anh đang ở đâu, tôi lập tức phải người qua đó đón, tôi ở bên này còn phải họp một khoảng thời gian nữa, hiện tại không thể rời khỏi.”
“Không cần, tôi lái xe qua đó.”
Giang Thần nói xong, thì cúp điện thoại.
Còn lại trong đôi mắt Hà Tâm là sự mong chờ nhìn Giang Thần, mãi đến khi anh cúp điện thoại, mới không nhịn được mà hỏi: “Anh rể, anh gọi điện cho ai vậy?”
Giang Thần cười bí ẩn, nói: “Đi thôi, chúng ta đi xe tới khu trung tâm thương mại Thành Trung, chuyện anh giới thiệu việc làm cho em, nhưng em cũng đừng tiết lộ ra ngoài, đừng có nói toạc ra, đặc biệt không được nói lung tung ở trước mặt Sở Sở.”
“Dạ.”
Hà Tâm gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Giang Thần lái xe đến khu trung tâm thương mại Thành Trung.
Nơi đây nằm ở nội thành Giang Trung, trung tâm thương mại này mới được xây dựng.
Khu vực trung tâm là một tòa nhà hàng chục tầng.
Được bao quanh bởi con phố đi bộ, phố ẩm thực, chợ thương mại, chợ đồ cổ, là nơi tập hợp cho việc ăn ở đi lại.
Ở vùng lân cận còn có một tòa biệt thự, cùng với tiểu khu nhà ở sa hoa.
Tất cả nơi này nổi lên, hợp thành một khu trung tâm thương mại thời đại mới.
Ngay giữ trung tâm thương mại.
Là một tòa cao ốc một trăm tám mươi tầng.
Tòa nhà này cũng là tòa nhà cao nhất trong trung tâm thương mại, được xưng là tòa nhà Thời Đại Khoa, mà trung tâm thương mại này, cũng được bên ngoài gọi là trung tâm tài chính Thời Đại Khoa.
Sau khi xuống xe, Hà Tâm nhìn một tòa cao ốc đồ sộ, trên mặt mang theo hoảng hốt.
“Anh rể, nơi này chính là trung tâm Thời Đại Khoa hả, tương lai, nơi này sẽ trở thành nơi phồn hoa nhất cả nước, tương lai, nơi này sẽ hội tụ tất cả các xí nghiệp khổng lồ của cả nước, anh rể, hiện tại các công ty lớn đều không thể vào nữa, anh dẫn em đến thế này để tìm công việc gì?”
Nói xong, cô ta thay đổi sắc mặt, hô lên: “Chẳng, chẳng lẽ tập đoàn Thời Đại Khoa mới được thành lập, người lèo lái của trung tâm tài chính Thời Đại Khoa?”
Giang Thần cười khẽ, không nói nhiều.
Anh âm thầm mua thành phố mới này.
Nhưng, nhưng còn chưa đến.
Nhìn thấy tòa cao ốc cao một trăm tám mươi tầng ở giữa, nhìn thấy mấy chữ lớn nhấp nháy ánh sáng ở trên đỉnh của tòa cao ốc: Tòa nhà Thời Đại Khoa.
“Đi thôi.”
Anh dẫn Hà Tâm đi qua.
Bạch Tố nhận được điện thoại của Giang Thần, ngay lập tức ngừng cuộc họp lại, mang theo một vài giám đốc điều hành của tập đoàn Thời Đại Khoa đến lối vào dưới tầng, lẳng lặng chờ Giang Thần đến.
Bên ngoài tòa nhà Thời Đại Khoa.
Nơi đây tụ tập hơn hai mươi người.
Những người này, đều là tinh anh của xã hội, đều là những tinh anh thương mại tài giỏi do Bạch Tố mời từ nước ngoài về.
Bạch Tố nói với mọi người: “Đợi lát nữa, ông chủ chính thức của tập đoàn Thời Đại Khoa sẽ đến giám sát công việc, các người nhất định phải chú ý, không có gì thì đừng đụng vào chủ tịch.”
“Được.”
Mọi người nói.
Giờ phút này, bọn họ cũng đã rất mong chờ.
Mong chờ được thấy ông chủ thần bí có thể mua hết toàn bộ thành phố mới, thành lập tập đoàn Thời Đại Khoa.
Bỏ vốn nghìn tỷ, đây là cánh tay nào đây?
Thế giới, ai có thể quyết đoán giống như vậy?
Ai có thể xuất ra một số tiền lớn như thế?
Rất nhanh sẽ được nhìn thấy người đàn ông được đồn thổi gần đây, bọn họ vừa mong đợi, lại vừa hồi hộp.
Không bao lâu sau, một nam một nữ đi tới.
Người đàn ông ăn mặc vô cùng bình thường, trong tay còn cầm một vai hành lý, người phụ nữ vẻ ngoài trái lại có chút quyến rũ.
Hà Tâm nhìn thấy hơn hai mươi người mặc tây trang, đeo cà vạt, mặc quần áo chuyên nghiệp dành cho giới tinh anh trong xã hội đứng ở bên ngoài tòa cao ốc, có chút mất hồn.
Thật, thật sự đến tập đoàn Thời Đại Khoa sao?
“Tới rồi, chủ tịch tới rồi.” Bạch Tố mở miệng nói.
“Chào mừng chủ tịch.”
Âm thanh đồng loạt vang dội truyền đến.
Toàn bộ hơn hai mươi tinh anh trong giới thương mại đều dồn ánh mắt ở trên người Giang Thần.
Đây là người đàn ông đã mua hết thành phố mới Thời Đại Khoa sao?
Mà Hà Tâm hoàn toàn ngu người rồi.
Chủ, chủ tịch?
Mua, mua thành phố mới Thời Đại Khoa chính là Giang Thần?