Nhìn thấy thanh kiếm dài sắc bén, Giang Mị vô cùng kích động.
Đây là thanh hình kiếm.
Đại diện cho hình kiếm của hình pháp Trung Quốc, có thanh kiếm này thì sẽ có thể xét xử bất kỳ người nào.
Thanh kiếm này chỉ có một người có thể sử dụng.
Người đó chính là Giang Thần.
Mặc dù Giang Thần đã từ chức, nhưng thanh kiếm này vẫn chưa bị thu hồi.
“Đây, đây là cái gì?” Đường Sở Sở nhìn thấy thanh kiếm trong tay Giang Mị, không nhịn được mà hỏi.
“Không, không có gì.” Giang Mị kịp thời lắc đầu, mau chóng để thanh kiếm lại, dùng miếng vải đen bọc lại.
Tuyệt đối không thể lấy thanh kiếm này đi cứu Giang Thần.
Giang Mị đã học qua rất nhiều kiến thức, biết được thanh kiếm này đại diện cho điều gì, thanh kiếm này đại diện cho hình pháp, có thể xét xử một vài người chạy trốn chế tài pháp lý, có thể xét xử những người mà pháp luật không thể trừng trị.
Thanh kiếm này là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Năm đó lúc thành lập nên đất nước Trung Quốc, vô số tướng quân đã cùng nhau xin phế bỏ thanh kiếm này.
Nhưng cuối cùng vua Trung Quốc vẫn giữ lại.
Giang Mị biết, nếu dùng thanh kiếm này để cứu Giang Thần, sẽ làm trái với quyền lực mà thanh kiếm này đại diện, một khi bị người khác nắm được điểm yếu này, vậy thì sẽ rất rắc rối.
“Sở Sở, cô yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách để cứu anh Giang.”
Cô ta đặt thanh kiếm về chỗ cũ.
Bây giờ người có thể cứu được Giang Thần, chỉ còn Tiêu Dao Vương thôi.
Sau khi để lại thanh kiếm, Giang Mị nói: “Sở Sở, cô về trước đi, tôi ra ngoài một chuyến.”
Nói xong cô ta ra khỏi nhà.
Giang Mị lái xe đi đến quân khu, sau khi đến trước cửa quân khu thì bị chặn lại.
Cô ta chỉ đành gọi điện thoại cho Tiểu Hắc, nói rõ tình hình.
Tiểu Hắc đã tỉnh lại.
Sau khi nghe thấy Giang Thần bị cảnh sát bắt, anh ta thở phào một hơi, còn tưởng là chuyện lớn cỡ nào nữa chứ.
Tiểu Hắc chẳng hề để tâm mà đáp: “Không sao, mặc dù anh Giang đã từ chức rồi, nhưng anh ấy đã từng là Hắc Long, đã lập rất nhiều công lao hiển hách cho đất nước. Hơn nữa anh Giang còn có hình kiếm, thanh kiếm đó có thể miễn được một vài hình pháp, đây là phần thưởng mà vua Trung Quốc tặng cho anh ấy, là sự khẳng định đối với chiến công của anh ấy.”
“Anh Tiểu Hắc, đó là hình kiếm, là đại diện cho hình pháp tối cao của Trung Quốc, dùng để xét xử tội phạm, chứ không phải dùng để tự cứu mình, Bây giờ tình cảnh của anh Giang rất nguy hiểm, không biết có bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn đang nhắm vào anh ấy, nếu như sử dụng thanh kiếm này, sẽ rất khó tránh khỏi việc bị người ta nắm thóp.”
Giang Mị phân tích mặt lợi và hại.
“Vẫn nên để Tiêu Dao Vương ra mặt đi, em đang ở trước cửa quân khu, nhưng bị chặn lại rồi.”
Tiểu Hắc nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Giang Mị nói rất có lý, vào lúc then chốt thì vẫn nên cẩn thận một chút.
Anh ta gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.
Sau khi Tiêu Dao Vương biết chuyện này, mau chóng mời Giang Mị vào trong quân khu.
Quân khu, phòng làm việc của Tiêu Dao Vương.
Giang Mị kể rõ sự việc một lần.
Sắc mặt Tiêu Dao Vương nghiêm trọng, nói: “Bây giờ đúng là không tiện dùng hình kiếm, thanh kiếm này quá đặc biệt, nếu dùng thanh kiếm này để tự cứu mình, sẽ khó tránh khỏi bị người ta nắm thóp. Nếu người của Kinh Đô cùng nhau tố cáo, yêu cầu bên trên thu hồi hình kiếm, vậy Giang Thần sẽ mất đi cách bảo vệ mạng sống cuối cùng.”
“Chủ soái Tiêu Dao, ông nhất định phải cứu anh Giang.”
Tiêu Dao Vương khẽ phất tay, nói: “Được rồi, cô về trước đi.”
“Vâng.”
Giang Mị xoay người rời đi.
Tiêu Dao Vương căn dặn cấp dưới, bảo người của quân đội điều tra xem rốt cuộc Giang Thần đã phạm phải tội gì mà lại bị bắt.
Rất nhanh ông ta đã biết được ngọn nguồn của sự việc.
Bây giờ ông ta không tiện ra mặt, nên phái Hoắc Đông đến bệnh viện, gặp người nhà họ Nguỵ và người nhà họ Hứa.
Sau khi Hoắc Đông nhận được mệnh lệnh, thay bộ thường phục, đi đến bệnh viện.
Trong một căn phòng bệnh của bệnh viện.
Nguỵ Viễn Kiên thoi thóp nằm trên giường.
Ông ta mới bốn mươi lăm tuổi, nhưng bây giờ trông có vẻ như rất già nua, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tóc ông ta đã bạc phơ, người nhà họ Ngụy đều tỏ vẻ sốt sắng.
Có người đi vào, nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, có người muốn gặp, là Hoắc Đông của quân khu.”
“Để, để cậu ta vào đây.” Ngụy Viễn Kiên mở miệng, giọng nói yếu ớt.
Rất nhanh Hoắc Đông đã đi vào.
Anh ta nhìn Ngụy Viễn Kiên đang nằm trên giường bệnh một cái, trực tiếp dứt khoát nói thẳng vào vấn đề: “Bây giờ nhà họ Ngụy đã bắt Giang Thần vào đó, các người tưởng rằng chỉ dựa vào đoạn phim đó là có thể định tội được Giang Thần sao? Anh ấy là người thế nào, các người cũng biết mà, chuyện này nhiều nhất cũng chỉ đem lại chút phiền phức nho nhỏ cho anh ấy mà thôi, theo tôi thấy thì ông hãy chọn cách dàn xếp ổn thoả đi.”
“Tướng, tướng quân Hắc, Giang Thần hại nhà họ Nguỵ tôi, sao có thể bỏ qua như vậy được…” Ngụy Viễn Kiên mở miệng một cách yếu ớt, trên gương mặt già nua mang theo sự tức giận.
Hoắc Đông bình thản nói: “Vì để đưa Giang Thần vào đó, cho dù có hi sinh cả tính mạng ông cũng không ngần ngại sao? Y thuật của Giang Thần đứng đầu thế giới, anh ấy đã ra tay thì không ai có thể cứu chữa, ông sẽ không sống được mấy ngày nữa, ông hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi. Nếu ông lựa chọn dàn xếp ổn thoả, tôi có thể ra mặt bảo Giang Thần tha cho ông một con đường sống, đồng thời nhà họ Ngụy ông cũng đừng có nhắm vào nhà họ Đường nữa.”
Nguỵ Viễn Kiên chìm vào suy nghĩ.
Cách thức của Giang Thần đúng là khó có thể tưởng tượng.
Đến y học hiện đại cũng không cách nào chữa trị được cho ông ta.
Ông ta muốn Giang Thần chết, nhưng ông ta cũng không muốn bản thân mình chết cùng.
“Nể mặt tướng quân Hoắc, tôi sẽ bỏ qua cho Giang Thần, chỉ cần cậu ta có thể khiến tôi hồi phục, tôi chắc chắn sẽ không nhằm với nhà họ Đường nữa.”
Hoắc Đông xoay người rời đi.
Anh ta đến gặp Hứa Vinh.
Anh ta nói với Hứa Vinh những lời y như vừa nói với Ngụy Viễn Kiên.
Hứa Vinh cũng sợ chết.
Ông ta cũng không muốn dính luôn cả tính mạng của mình vào.
Sau khi cân bằng trái phải, ông ta quyết định không truy cứu trách nhiệm của Giang Thần nữa, với tiền đề là Giang Thần có phải chữa khỏi cho ông ta.
Hoắc Đông ra mặt, giải quyết xong chuyện này.
Cục cảnh sát, phòng tạm giam.
Giang Thần vẫn đang ngủ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng cánh cửa sắt được mở ra.
“Anh Giang…”
Hoắc Đông bước vào.
Giang Thần bị gọi tỉnh, lật người bỏ dậy từ giường gỗ, nhìn thấy Hoắc Đông, anh bất giác nhíu mày: “Tướng quân Hoắc, sao lại là anh?”
Hoắc Đông cười nói: “Cấp trên của tôi đã biết chuyện rồi, cấp trên của tôi cảm thấy hình kiếm là cách bảo vệ mạng sống cuối cùng của anh, sử dụng hình kiếm lúc này đúng là có thể miễn xá bất kỳ tội gì, nhưng một khi sử dụng rồi, nhất định sẽ có người vì vậy mà viết ra một bài văn dài, cùng nhau tố cáo, yêu cầu bên trên thu hồi lại hình kiếm.”
Giang Thần rùng mình một cái.
Anh lên cơn nghiện thuốc rồi.
“Cho tôi một điếu thuốc.”
Hoắc Đông mau chóng lấy thuốc ra, châm lửa rồi đưa cho Giang Thần.
Hoắc Đông tiếp tục nói: “Tôi đã thuyết phục nhà họ Ngụy và nhà họ Hứa rồi, bọn họ đều đồng ý sẽ không truy cứu trách nhiệm việc anh đánh người khác bị thương nữa, còn hứa sẽ không chống đối với nhà họ Đường, bây giờ anh Giang có thể đi rồi. Nhưng mà anh Giang này, anh có thể nương tay một chút, bỏ qua cho người nhà họ Hứa và người nhà họ Đường không?”
Giang Thần hút thuốc, vẻ mặt ung dung: “Tôi cũng không muốn chống đối với bọn họ, ai bảo bọn họ không có mắt cơ chứ. Nếu bọn họ đã không nhắm vào nhà họ Đường nữa, vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho bọn họ một lần vậy.”
“Anh Giang, mời.”
Hoắc Đông làm động tác mời, Giang Thần đứng dậy rời đi.
Hoắc Đông đưa anh đến bệnh viện.
Giang Thần dùng vài cây kim bạc, khôi phục lại sức sống trong cơ thể của Nguỵ Viễn Kiên và Hứa Vinh.
Sau khi cứu người, Giang Thần bình thản nói: “Tôi nói cho các người biết, có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, đừng có nhằm vào vợ tôi, đừng có nhằm vào nhà họ Đường, Nguỵ Quang, Nguỵ Tri chính là một tiền lệ, còn có lần sau, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người như vậy đâu.”
Giang Thần bỏ lại câu này, xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh bảo Hoắc Đông đưa anh về nhà.
Nhà họ Đường.
Đường Sở Sở sốt ruột đi qua đi lại.
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô nhanh chóng đi qua, sau khi mở cửa, nhìn thấy là Giang Thần, cô bất giác nhào vào lòng anh, bật khóc hu hu: “Chồng, anh về rồi, thật là tốt quá, thật là tốt quá.”
Giang Thần ôm lấy vai cô, cười nói: “Anh đã nói rồi, không sao đâu mà. Đúng rồi, hôm nay là ngày bắt đầu Đại Hội Trung Y, bây giờ trên phố Y đang tề tụ các bác sĩ nổi tiếng nổi tiếng trên khắp thế giới, chúng ta cũng đi góp vui một chút đi, thuận tiện giựt luôn giải thần y số một thế giới về luôn.”
“Giang Thần, cái thằng vô dụng này, hôm qua cậu lại làm gì rồi?”
Trong nhà truyền đến tiếng trách mắng của Hà Diễm Mai.