Trên sân khấu, Hàn Kim Minh nhìn Phương Vĩnh Cát, nói từng chữ từng chữ một: “Ông Phương, ông có thắc mắc gì với lời tôi nói sao?”
Phương Vĩnh Cát nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ông ta đã sớm biết Hàn Kim Minh đến từ Cao Ly.
Ông ta cũng biết người này đã từng là người Trung Quốc, chỉ là di dân đến Cao Ly, ông ta không ngờ rằng, Hàn Kim Minh tới tham gia Đại hội Trung Y này là có mục đích như vậy.
Ở phương diện điều chế độc, giải độc ông ta quả thật không bằng Hàn Kim Minh.
“Ông Phương, ông dựa vào việc ông học được một chút y học của Hàn y, thì cho rằng Trung y là chính thống, hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, tôi cho ông một cơ hội nữa, để ông khiêu chiến với tôi, thất bại một lần nữa, giải tán hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, hoặc là sửa tên thành hiệp hội Hàn y, vậy không quá đáng chứ?”
Hàn Kim Minh hùng hổ doạ người.
“Thần y Phương, đồng ý với ông ta thì đã sao?”
“Trung y là văn hóa truyền thống của nước Trung Quốc, sao có thể để tên xấu xa này làm bẩn được.”
“Tôi chính là không tin, nhiều y học phố Y ở thành phố Giang Trung như vậy mà không thể đánh bại một tên xấu xa.”
Không ít những bác sĩ Trung y đứng lên, sôi nổi mở miệng, muốn Phương Vĩnh Cát đồng ý.
Phương Vĩnh Cát nhìn những người này dưới sân khấu.
Ông ta biết những người này tất nhiên có rất nhiều bất mãn đối với Hàn Kim Minh, cũng có rất nhiều người bị Hàn Kim Minh mua chuộc, chính là muốn buộc ông ta đồng ý, một khi ông ta đồng ý, thua trận một lần nữa, vậy có thể chính là tội nhân của nước Trung Quốc.
Hàn Kim Minh mở miệng lần nữa, nói: “Như thế nào, ông không dám sao?”
“Bác sĩ Hàn, ông đừng có quá đáng.” Phương Thốn Tâm cũng không tiếp tục nhìn được nữa, trên khuôn mặt nhợt nhạt xinh đẹp mang theo vẻ bất mãn, nói: “Ông luôn miệng nói Trung y có nguồn gốc từ Hàn y, Trung y là nhánh của Hàn y, những điều này đều chỉ là những lời phiến diện của ông.”
“Không phải.”
Hàn Kim Minh đã chuẩn bị đầy đủ.
Ông ta nói một câu với Hồng Lãng.
Hồng Lãng rời khỏi sân khấu.
Mọi người đều tức giận phẫn nộ nhìn ông ta, không biết ông ta lại muốn làm trò gì.
Vài phút sau, Hồng Lãng trở lại, trong tay anh ta còn cầm không ít đồ.
Hàn Kim Minh mở một cuốn sách cổ, nói: “Đây là thánh chỉ của một vị hoàng đế nước Cao Ly của tôi triều đại Hàn trước kia, căn dặn thần y Hoa Đà tiếng tăm lừng lẫy trước kia truyền lại cho nước Trung Quốc.”
“Ông nói bậy.”
“Danh y trong lịch sử nước tôi, sao trở thành người của nước các ông rồi?”
“Hàn Kim Minh, ông đừng nói láo, ông mau cút đi, thành phố Giang Trung không chào đón ông.”
“Thật là buồn cười, trò đùa nực cười, Hoa Đà là người nước Cao Ly, cười chết tôi mất.”
Dưới sân khấu, không ít lời quở trách sôi nổi.
Mà hai người dẫn chương trình này, vẫn luôn không nói chuyện.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ cũng không biết nói cái gì.
Nhưng giờ phút này, sau khi nghe Hàn Kim Minh nói, bọn họ cũng không nghe nổi nữa.
Trên mặt Khai Hiểu Đồng mang theo vẻ bất mãn, lạnh lùng nói: “Không ngờ rằng ông Hàn lại bịa ra một câu chuyện thật lợi hại như vậy, đến cả thánh chỉ của nghìn năm trước cũng có thể bịa ra được.”
Hàn Kim Minh vẫn như vậy, ông ta lại lấy ra một quyển sách cổ, nói: “Đây là sử ký của nước tôi, tại đây ghi lại rõ ràng câu chuyện một số bác sĩ nước Trung Quốc đã đi tìm bác sĩ của nước tôi nhờ giúp đỡ.”
Ông ta không ngừng lấy ra những cái gọi là chứng cứ.
Nhưng những chứng cứ đó đều buồn cười hoang đường.
Đến cả tiền bối như Phương Vĩnh Cát cũng nghe không nổi nữa, ông ta nghiêm mặt, nói: “Ông Hàn, đừng nói nữa, nói tiếp tục nói, tôi lo rằng khán giả trong hội trường sẽ mất khống chế, nhịn không được ra tay với ông.”
“Ha ha…”
Hàn Kim Minh cười to: “Ra tay với tôi? Thật là buồn cười, cho dù tôi bị đánh chết ở đây, cũng không thay đổi được sự thật rằng Trung y có nguồn gốc từ Hàn y, cho dù tôi chết rồi, nước Cao Ly của tôi cũng sẽ có vô số bác sĩ đứng ra, vì Hàn y chứng minh, để cho thế giới biết, Trung y chỉ là nhánh của Hàn y.”
“Đánh tôi, tôi không phục, tôi cũng không đánh lại.”
“Nếu như khiêu chiến tôi về kỹ năng y học, chỉ cần là có liên quan đến Hàn y, tôi đều nhận hết, nếu tôi thua, tôi lập tức nhận sai xin lỗi, quay trở về Cao Ly, đến khi chết cũng không bước vào Trung Quốc nữa.”
Hàn Kim Minh thật quá đáng, chọc giận không ít người.
Nhưng những bác sĩ đó cũng không dám tỏ thái độ.
Dù sao Hàn Kim Minh cũng thể hiện thực lực đáng sợ, đến cả thần y Phương cũng thất bại, bọn họ so tài với Hàn Kim Minh, không có bất kì cơ hội thắng nào.
“Thế nào?”
“Không dám sao?”
“Chẳng lẽ thừa nhận Trung y có nguồn gốc từ Hàn y khó như vậy sao?”
“Đây là sự thật, vì sao các người không chịu thừa nhận chứ?”
“Nếu không dám so tài, vậy nói thẳng ra, giải tán hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc đi.”
Hàn Kim Minh hăm dọa.
Vẻ mặt của từng vị chủ tịch Tập đoàn lớn dưới sân khấu đều nghiêm trọng đang thương lượng đối sách.
Hai người dẫn chương trình cũng ra mặt.
Khai Hiểu Đồng nói: “Ông Hàn, ông chờ một lát, chúng tôi cần phải trao đổi một chút, nửa tiếng sau sẽ cho ông một câu trả lời.”
“Được.” Hàn Kim Minh gật đầu, nói: “Tôi đi xuống nghỉ ngơi nửa tiếng sau sẽ quay lại.”
Ông ta dẫn theo Hồng Lãng đi xuống sân khấu.
Mà Phương Vĩnh Cát cũng xuống sân khấu, cùng không ít những bác sĩ ở giới Trung y có danh tiếng, và một số Tập đoàn y dược lớn tập hợp lại với nhau thương lượng đối sách.
Từ đầu đến cuối Giang Thần cũng chưa mở miệng, anh ngồi ở dưới sân khấu, yên lặng nhìn Hàn Kim Minh biểu diễn.
Đường Sở Sở cũng ngồi ở một bên.
Sau khi quan sát toàn bộ quá trình Hàn Kim Minh giải độc, cô không khỏi nhớ tới một người.
Chồng của cô Giang Thần.
Lần trước lúc ở làng Long Tuyền, Hứa Tình trúng độc rắn, chồng của cô cũng chỉ dựa vào châm cứu và bấm huyệt, đã giúp Hứa Tình giải được độc.
Mà chồng của cô Giang Thần vần luôn thề son sắt rằng, phải nổi tiếng ở Đại hội Trung Y.
Chỉ là xảy ra chuyện như vậy, Giang Thần bị bắt vào tù, không có cách nào tới tham gia Đại hội Trung Y lần này.
Nếu Giang Thần còn ở đây, cô tin Giang Thần nhất định có thể cùng Hàn Kim Minh tranh tài cao thấp.
Cùng lúc đó, trên Internet đã bùng nổ.
Những tên tuổi trên khắp cả nước đều ở trên Internet mắng Hàn Kim Minh, mắng nước Cao Ly không biết xấu hổ.
Nửa tiếng nháy mắt trôi qua.
Sau khi đã thông qua trao đổi, mọi người quyết định, nghênh chiến.
Nửa tiếng sau, Hàn Kim Minh trở về trên sân khấu, nhìn mọi người dưới sân khấu, hỏi: “Các vị, thương lượng như thế nào rồi?”
Người dẫn chương trình Khai Hiểu Đồng nói: “Ông Hàn, thông qua trao đổi, chúng tôi quyết định chấp nhận lời khiêu chiến của ông, nếu ông đã thắng thần y Phương, trở thành người lập ra quy tắc của cuộc so tài lần này, quy tắc của trận so tài tiếp theo là cái gì, ông cứ nói.”
“Được.”
Hàn Kim Minh lớn tiếng nói: “Quy tắc của tôi rất đơn giản, khiêu chiến người của tôi, chọn ra người có bản lĩnh nhất của các người tới khiêu chiến tôi, cảm thấy mình châm cứu lợi hại, vậy chúng ta so tài châm cứu, cảm thấy mình điều chế thuốc tốt, vậy sẽ so tài chế thuốc, cảm thấy mình bắt mạch tốt, sẽ so tài bắt mạch, tóm lại, so tài sở trường nhất của các người, tôi muốn khiến các người thua tâm phục khẩu phục.”
“Chỉ cần tôi bại dưới bất kỳ một người nào, tôi lập tức xin lỗi, hơn nữa lập tức quay trở về nước Cao Ly, hơn nữa xin thề, cả đời không bao giờ bước vào nước Trung Quốc nữa.”
“Nhưng, nếu như tôi toàn thắng, các người phải giải tán hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc, cũng có thể không cần giải tán, đổi thành Hiệp hội Hàn y, tôi làm hội trưởng, các người cũng phải thừa nhận Trung y có nguồn gốc từ Hàn y với toàn thế giới.”
Hai người dẫn chương trình sau khi nghe kỹ càng tỉ mỉ quy tắc, thì gật gật đầu.
Mao Khang nói: “Được, vậy dựa theo quy tắc của ông đề ra, chỉ có điều đây đã không phải là trận so tài giao lưu kỹ năng y học đơn thuần, mà là trở thành văn hóa, tranh giành sự kế thừa của nền văn minh, có phải hay không chỉ cần là bác sĩ của Trung Quốc, đều có thể đứng lên khiêu chiến với ông.”
“Đúng vậy.”
Hàn Kim Minh gật đầu, nhìn camera, nói: “Nếu người đang xem livestream cảm thấy mình lợi hại, cũng có thể tới khiêu chiến tôi.”