Ở nhà họ Đường.
Đường Sở Sở bừng tỉnh rồi không ngừng lắc đầu.
“Không phải, chuyện này không phải là thật, con không tin, con không tin chuyện này là thật, Giang Thần sao có thể gây ra những chuyện như vậy?”
Đường Sở Sở tin tưởng Giang Thần.
Từ khi kết hôn đến giờ Giang Thần chưa bao giờ ép buộc cô bất cứ điều gì.
Cho dù hai người ngủ cùng nhau nhưng cô cũng không muốn Giang Thần chạm vào mình.
Người mà ngay cả vợ mình cũng không đến đến thì sao có thể làm bậy bên ngoài được.
“Sở Sở, con đừng có ngây thơ nữa, báo đài đã đưa tin rồi con xem, video này rõ ràng như thế nào, không phải Giang Thần thì có thể là ai, hơn nữa con nhìn cô gái trên giường xem, chẳng lẽ đây là giả sao, mẹ đã sớm nhìn ra thằng Giang Thần này chẳng phải loại người tốt đẹp gì, đã sớm bảo con ly hôn rồi mà con cứ không nghe.”
Giang Thần xảy ra chuyện Hà Diễm Mai chẳng cảm thấy đây là chuyện làm xấu mặt gia đình.
Mà ngược lại bà ta thấy rất may mắn.
Giang Thần xảy ra chuyện lớn như vậy thì cả đời này sẽ phải sống trong ngục tù.
Như vậy thì Đường Sở Sở có thể ly hôn với anh rồi.
“Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, con muốn đến sở cảnh sát.” Đường Sở Sở đứng dậy rồi rời đi.
“Sở Sở...”
Hà Diễm Mai gọi lớn tiếng.
Nhưng không ngăn cản được Đương Sở Sở.
Bà ta thì thầm: “Đi xem tình hình cũng tốt, đi xác nhận chuyện này cũng tốt để hoàn toàn chết tâm.”
Đường Sở Sở đi đến đồn cảnh sát.
“Giang Thần là nghi phạm phạm tội bây giờ bằng chứng đã được xác thực, trước khi tòa án kết tội ngoại trừ luật sư ra thi không được gặp bất cứ ai.”
Đường Sở Sở muốn gặp Giang Thần nhưng bị cảnh sát từ chối.
Lúc này không không chú ý.
Cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Hứa Tinh.
“Tinh Tinh, xảy ra chuyện rồi, Giang Thần xảy ra chuyện rồi, hu hu...”
Hứa Tinh đang làm việc nên không có thời gian để xem mấy tin tức bàn tán đó nên thành ra cũng không biết Giang Thần xảy ra chuyện, cô ta an ủi: “Sở Sở, đừng khóc, Giang Thần xảy ra chuyện gì, từ từ nói được không?”
“Giang, Giang Thần hiếp dâm một cô gái bị bắt tại trận bây giờ đang bị giam giữ, tớ không gặp được anh ấy.”
“Cái gì cơ?”
Biết được tin này Hứa Tinh lập tức cảm thấy kinh ngạc, cô ta đứng bật dậy khuôn mặt lộ vẻ không thể tin nối, cô ta hỏi: “Cậu nói Giang Thần cưỡng hiếp một cô gái, sao có thể chứ?”
“Thật, thật đấy, báo đưa tin rồi, ôi phải là gì đây cậu mau đến đây!”
“Đừng, đừng sốt ruột, tớ lập tức đến ngay.”
Hứa Tinh cúp máy.
Cô ta hít một hơi thật sâu.
Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.
Đến cả cô ta mà còn không thể quyến rũ được Giang Thần thì sao Giang Thần có thể làm ra loại chuyện như thế này chứ.
Sau khi cố gắng bình tĩnh lại cô ta rời văn phòng làm việc rồi đi tìm Bạch Tố.
“Chủ tịch, Giang Thần xảy ra chuyện rồi, cô biết chuyện chưa?”
Bạch Tố gật đầu: “Ừm, biết rồi, tôi đã liên hệ với luật sư rồi đang trên đường đến đồn cảnh sát, phía luật sư có tin tức gì sẽ lập tức thông báo cho tôi.”
“Tôi đến đồn cảnh sát xem thử.”
Bạch Tố khẽ khoát tay: “Cô đi đi.”
Hứa Tinh không nán lại lâu cô ta nhanh hóng đi đến đồn cảnh sát.
Trước cổng đồn cảnh sát.
Đường Sở Sở sốt ruột đi qua đi lại.
Cô vừa đi vưa xem đoạn video trên mạng, cô hi vọng đây không phải là sự thật nhưng video quay rất rõ ràng.
Chuyện này đã gây náo động ở Giang Trung.
Giang Thần đã bị người dân thành phố tài giỏi nhận ra dưới video đầy những lời mắng nhiếc anh.
Sau khi thấy Hứa Tinh đến, Đường Sở Sở vội vàng đi đến, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt: “Tinh Tinh, phải làm sao đây? Chắc chắn là đã xảy ra nhầm lẫn gì đó chứ Giang Thần sao có thể làm ra loại chuyện như thế này được.”
“Đừng cuống, chúng ta vào trong hỏi thăm tình hình đã.
Hứa Tinh đưa Đường Sở Sở vào bên trong đồn cảnh sát.
Bởi vì cô ta là phó tổng giám đốc Thời Đại Khoa nên sau khi khai danh tính cảnh sát cũng khá phối hợp và giải thích vấn đề một cách chi tiết.
Sau khi biết được mọi chuyện Hứa Tinh cau mày.
Còn Đường Sở Sở thì dường như mất hết tinh thần, cô ngồi trên ghế với vẻ mặt tái nhợt.
Cô vẫn luôn rất tin tưởng Giang Thần.
Nhưng nhìn từ tình hình hiện tại thì tất cả đều do Giang Thần làm.
Rất nhanh luật sư đã gặp Giang Thần để tìm hiểu tình hình cụ thể.
Bên ngoài đồn cảnh sát.
Hứa Tinh gặp mặt luật sư.
Người luật sư này là nữ, khoảng ba mươi tuổi trông vô cùng gợi cảm.
Hứa Tinh hỏi: “Luật sư Trương, thế nào rồi? Giang Thần nói gì với cô, rốt cuộc là chuyện gì?”
Đường Sở Sở cũng rất lo lắng, cô vẫn còn ôm chút hi vọng, cô cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình, cô cũng nhìn luật sư và chờ đợi câu trả lời của cô ta.
“Tổng giám đốc Hứa, tình hình hiện tại rất bất lợi cho Giang Thần, mặc dù anh ấy nói sáng sớm sau khi lên xe thì bị ngất đi, tất cả mọi chuyện sau đó đều không biết gì nhưng đó đều là những gì anh ấy nói không có chứng cứ hơn nữa trên người Y Đình Đình đều là dấu vết của Giang Thần, trên dưới thân đều có vết hôn, bên trong cơ thể còn có t* dịch của Giang Thần.”
“Bây giờ chúng cứ đã được kết luận, ông Y đã kiện Giang Thần, phía cảnh sát đã nộp một loạt bằng chứng phạm tội cho tòa, phiên tòa sẽ được mở vào ngày mốt, một khi mở phiên tòa thì xác suất Giang Thần bị kết án là 100%.”
“Hả?”
Đường Sở Sở kinh ngạc, cô hỏi: “Vậy, vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Luật sư Trương khẽ lắc đầu: “Không, không có cách nào cả, tôi không nắm chắc sẽ giành chiến thắng trong vụ kiện lần này, bây giờ chỉ có một cách đó là bên nguyên cáo rút lại cáo buộc với Giang Thần như vậy Giang Thần mới có thể tránh được án ngồi tù.”
Hứa Tinh cau mày sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Tôi biết rồi, cô về trước đi.”
“Vâng thưa phó giám đốc.”
Luật sư Trương quay người rời đi.
“Tinh Tinh, bây giờ phải làm gì mới tốt đây, tôi tin Giang Thần điều anh ấy nói chắc chắn là thật anh ấy bị người ta hãm hại.”
Hứ Tinh bất lực nói: “Tôi cũng tin Giang Thần chứ nhưng tòa án chỉ nhìn bằng chứng bây giờ tất cả chứng cứ đều bất lợi cho Giang Thần.”
“Vậy, vậy phải làm thế nào?”
“Về trước đã, chắc chắn sẽ không sao đâu.” Hứa Tinh kéo Đường Sở Sở đi.
Giang Thần đâu có phải là người bình thường đâu.
Anh là ông chủ của Thời Đại Khoa.
Nếu đã không có chứng cứ vậy thì thôi.
Để Bạch Tố lộ mặt đến tìm Y Trọng.
Trong phòng tạm giam.
Giang Thân nằm trên giường gỗ, vẻ mặt suy tư.
“Chẳng lẽ mục đích của nhóm người ép tôi uống thuốc độc làn trước chỉ là vì muốn khống chế tôi không muốn tôi tham gia đại hội y thuật ,rốt cuộc kì đại hội y thuật lần này bọn họ muốn làm gì?”
Giang Thần lẩm bẩm.
Anh cảm thấy đến chín mươi phần trăm là vậy.
“Nếu đã như vậy thì tôi lại muốn xem xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.”
Anh đứng dậy đi về phía cửa, anh gõ cửa sát rồi hét lên: “Người đâu, người đâu, tôi muốn gọi điện thoại.”
Rất nhanh đã có cảnh sát đi đến, cảnh sát lạnh lùng hỏi: “Kêu cái gì mà kêu, yên lặng đi, bây giờ cậu không có quyền gọi điện thoại.”
“Anh cảnh sát, anh ăn nói cẩn thận chút, anh biết tôi là ai không, anh có biết tôi muốn gọi điện thoại cho ai không, thế này đi, tôi đọc một số điện thoại, anh gọi giúp tôi, thế nào?”
“Ha, một thằng ở rể nhà họ Đường thì tôi sợ cậu gì chứ, tôi nói cậu biết, cậu xong đời rồi, nửa đời sau của cậu phải sống trong tù.”
“Anh cảnh sát, anh giúp tôi gọi một cuộc điện thoại đi, tôi gọi điện thoại cho Tiêu Diêu Vương.”
“Tiêu Diêu Vương? Cậu này, cậu nghĩ mình là ai, cậu nói Tiêu Dao Vương là Tiêu Dao Vương sao?”
“Không tin thì anh gọi đi, tôi đọc số điện thoại cho.”
“Được, cậu đọc đi, tôi muốn xem xem cậu gọi cho Tiêu Dao Vương thế nào.”
Giang Thần đọc số điện thoại.
Người cảnh sát này cầm điện thoại bấm số.
Điện thoại cá nhân của Tiêu Dao Vương đổ chuông, nhưng gọi đến là một số lạ, sau khi do dự một lát ông ta vẫn nhấc máy bởi vì người biết số điện thoại cá nhân của ông ta không nhiều.
“Alo, ai vậy?”
Cảnh sát nghe thấy giọng nói trên điện thoại không nhịn được cười: “Ở đây có phạm nhân nói muốn gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương, ông là Tiêu Dao Vương sao?”
“Đúng thế, tôi chính là Tiêu Dao Vương.”
“Hả?”
Cảnh sát sửng sốt, đây, đây thực sự là Tiêu Dao Vương sao?
“Phạm nhân nào, là Giang Thần sao?”
Tiêu Dao Vương cau mày.
Ông ta là Tiêu Dao Vương, mọi tin tức liên quan đến Giang Thần ông ta đều biết đầu tiên.
Ông ta đã sớm biết Giang Thần xảy ra chuyện nhưng ông ta không quan tâm vì ông ta tin thực lực của Giang Thần có thẻ dễ dàng giải quyết mấy vấn đề này.
“Đúng, đúng vậy là Giang Thần.” Cảnh sát nói.
Giang Thần vẫy tay với cảnh sát: “Được rồi, mang điện thoại đến đây, tôi nói chuyện với ông ta.”
“Vâng.”
Người cảnh sát nay không dám chậm trễ khi biết đó là Tiêu Dao Vương, anh ta đưa điện thoại cho Giang Thần.
Sau khi nhận điện thoại bèn nói: “Lập tức đến đồn cảnh sát một chuyến, tôi có chuyện muốn bàn bạc với ông, phải đến đây trong vòng một giờ nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Nói xong Giang Thần cúp điện thoại luôn.
Còn Tiêu Dao Vương thì nhíu mày.
“Xảy ra chuyện lớn? Không phải là bị hãm hại phạm tội cưỡng hiếp sao, có thể xảy ra chuyện gì lớn chứ?”
Ông ta lầm bẩm.
Giang Thần là người như thế nào ông ta biết rõ.
Phía sau Giang Thần là ai ông ta cũng biết.
Phía sau Giang Thần có một mạng lưới tình báo ngầm muốn tra rõ chuyện hãm hại rất dễ dàng cùng lắm là bị giam vài ngày, thế thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Nhưng Giang Thần nói rất nghiêm trọng nên Tiêu Dao Vương cũng không chậm trễ, ông ta lập tức đứng dậy dặn dò: “Chuẩn bị xe.”
Rất nhanh Tiêu Dao Vương đã đến đồn cảnh sát.
Tiêu Dao Vương là tổng soái có quyền lực rất lớn nên muốn gặp Giang Thần thì quá đơn giản.
Phòng tạm giam.
Tiêu Dao Vương lấy một điếu thuốc và bật lửa đưa qua.
Giang Thần nhận lấy châm lửa hít một hơi sâu rồi tán thưởng: “Vẫn là Tiêu Dao Vương trọng tình nghĩa, biết anh em gặp chuyện bèn lập tức đến ngay.”
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Giang Thần nhẹ giọng nói: “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, âm thầm dùng quan hệ thả tôi ra ngoài.”
“Giang Thần, cậu như này là đang bảo tôi biết phạm pháp còn làm, chuyện nhỏ như thế này cậu tự mình xử lý đi.”
“Tiêu Dao Vương, thực sự sẽ xảy ra chuyện đó, lập tức tìm một con rối thay thế tôi sau đó âm thầm thả tôi ra ngoài.” Giang Thần nghiêm túc nói.