Mục lục
Long Vương trở lại - Giang Thần (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thần phạm tội và bị bỏ tù, Đường Sở Sở lại có ý nghĩ ly hôn.

Cô định đợi Giang Thần bị tuyên án xong rồi mới chọn cách ép buộc anh ly hôn.

Cô chưa tới hai mươi tám tuổi, đang là độ tuổi thanh xuân của cô, cô không muốn nửa đời còn lại phải chờ đợi Giang Thần.

Khi Giang Thần ra tù, cô cũng đã già rồi, cô không muốn tuổi trẻ của mình phải lưu lại tiếc nuối.

Chính vì cô mà Giang Thần mới không kìm chế được, nên mới đi sai đường.

Nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, không còn chỗ để xoay chuyển được nữa, có tự trách mình cũng vô ích.

Còn mặt khác Giang Thần, đã thay xà đổi cột, rời khỏi phòng tạm giam của cục cảnh sát và trở về Tập đoàn Giang Long.

Trong khoảng thời gian này, anh chưa từng đến tập đoàn Giang Long, cũng không hỏi gì về chuyện của tập đoàn Giang Long.

Tập đoàn Giang Long, văn phòng Chủ tịch hội đồng quản trị.

Giang Thần đã đeo mặt nạ da người lên, bây giờ ngoại hình của anh ấy đã thay đổi đáng kinh ngạc.

Anh mặc bộ vest trắng, trông đẹp trai, phong độ phi phàm.

“Cậu chủ, trong khoảng thời gian này, công việc kinh doanh của tập đoàn đã bị Thương minh Tứ Hải chèn ép. Công việc kinh doanh của tập đoàn sa sút, thua lỗ rất nhiều.” Tần Niên đứng ở một bên báo cáo lại công việc.

Giang Thần khẽ xua tay và nói: “Không cần lo lắng.”

Anhhoàn toàn không coi trọng tập đoàn Giang Thần, hơn nữa anh đã nói là sẽ tặng tập đoàn Giang Long cho Tần Niên, nhưng chẳng qua la Tần Niên không muốn nên mới quản lý thay cho anh.

Hắn thờ ơ nói: “Sau đại hội Trung y, chúng ta từ từ chơi với bốn gia tộc lớn.”

Cháu gái của Tần Niên là Tần Sương cũng đang ở trong văn phòng, trong khoảng thời gian này, Tần Sương vẫn luôn đi theo Tần Ngạo để học quản lý tập đoàn doanh nghiệp, có thể nói mọi việc lớn nhỏ của tập đoàn đều do Tần Sương gánh vác.

Tần Sương vốn là một mỹ nhân, trong thời gian cô ta ở tập đoàn Giang Long đã quen biết rất nhiều người tai to mặt lớn, khí chất cũng ngày càng thăng tiến.

“Cậu chủ, hiện tại bên ngoài có tin đồn rằng cậu cưỡng ép Y Đình Đình, con gái của nhà thư pháp Y Trọng gì đó, nên đã bị bắt giam rồi. Làm sao cậu lại chạy ra ngoài được?” Tần Sương lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nghe vậy, vẻ mặt Giang Thần cũng nghiêm túc lại.

Đây thực sự là một chuyện rắc rối.

Mặc dù anh đã bị hãm hại, thần trí anh không được tỉnh táo, hoàn toàn không biết gì cả, nhưng anh thực sự đã phát sinh quan hệ với Y Đình Đình đó.

Bây giờ Y Trọng quyết tâm khởi tố anh.

Hơn nữa ngày mốt là sẽ ra tòa.

Đối mặt với đủ loại bằng chứng, anh bị phán tội đã là chuyện chắc chắn rồi.

Anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

“Thực xin lỗi cậu chủ, là tôi đường đột rồi.”

Giang Thần hơi xua tay.

Hôm nay Giang Thần không lộ diện.

Anh đã luôn ở trong tập đoàn Giang Long.

Đến tối anh liên lạc với Mụ Rồng. “Mộc Vinh, chuyện ở Bệnh viện Thái Thượng là sao thế?”

“Đại ca, mọi chuyện vẫn bình thường, không có động tĩnh gì.”

Giang Thần cau mày.

Sao lại như vậy nhỉ.

Bọn họ đã làm ra nhiều chuyện như vậy, chỉ là vì không muốn anh đi tham gia đại hội Y Học, theo lý mà nói thì bọn họ nhất định sẽ có hành động, vậy mà sao lại không có chút động tĩnh gì?

Có vẻ như nếu muốn biết tất cả những chuyện này, chỉ có thể đợi đến ngày mai.

Đêm khuya yên tĩnh.

Tầng cao nhất của tập đoàn Giang Long, văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị.

Đèn trong đó vẫn sáng.

Giang Thần đứng ở trước cửa sổ, nhìn thành phố trước mặt, toàn bộ thành phố đều thu vào trong tầm mắt.

Đêm lặng lẽ trôi qua.

Ngày hôm sau.

Hôm nay chắc chắn là một ngày náo động ở Giang Trung.

Sau ba ngày tranh tài tại Đại hội trung y mỗi năm một lần, công chúng đã chọn ra 100 bác sĩ Đông y hàng đầu ở Giang Trung.

Hôm nay, 100 bác sĩ Đông y này sẽ cùng nhau hội tụ để tranh danh hiệu thần y.

Phố Y, hội đường chính.

Đại hội trung y hàng năm được tổ chức tại đây.

Đây là hội trường có sức chứa 100.000 người.

Mới tám giờ sáng, hội trường đã chật kín người.

Một hội trường rộng lớn như vậy đã đầy ắp người.

Giang Thần cũng đã sớm tới hội trường, lần này anh rất khiêm tốn, bảo Tần Niên mua vị trí không gần phía trước, cũng không quá sát phía sau.

Anh ngồi trên ghế và yên lặng chờ đợi, anh muốn xem Hồng Lãng từ Bệnh viện Thái Thượng và cả Hàn Kim Minh đến từ nước Cao Ly rốt cuộc có thể làm ra được trò trống gì.

Đúng lúc này, người chủ trì Đại hội Y Học bước lên sân khấu.

Cô ta là một nữ diễn viên đang nổi tiếng tên là Khai Hiểu Đồng.

Khai Hiểu Đồng mặc một bộ lễ phục màu đỏ, vóc dáng mảnh mai, cầm một chiếc micro bước lên sân khấu, và tiếng cười ngọt ngào vang lên khắp hội trường.

“Tôi thực sự rất khích động, đại hội Y Học còn chưa bắt đầu, tôi đã khích động rồi. Tôi có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ được rằng ngày hôm nay mình lại có may mắn được nhìn thấy các bác sĩ nổi tiếng của Trung Quốc tụ họp lại với nhau để tranh vinh quang cao nhất trong lĩnh vực y tế của Trung Quốc.”

“Đúng vậy.”

Lại có một người đàn ông mặc vest bước ra khỏi hậu trường.

Anh ta cũng là một người dẫn chương trình nổi tiếng tên là Mao Khang.

Mao Khang đi tới, đứng trước Khai Hiểu Đồng, nhìn về phía khán giả đông đúc tại hội trường: “Tôi thực sự rất vinh dự khi có thể được chứng kiến cuộc tranh tài của các bác sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc. Ai có thể đánh bại mọi người khác và giành được danh hiệu Thần Y? “

Lúc này, nhân viên cầm một danh sách đến đưa cho hai người dẫn chương trình.

Mao Hiểu Đồng mở ra trước, cười nói: “Sau ba ngày tranh tài, top 100 bác sĩ danh giá đã có rồi. Chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu top 100 bác sĩ nổi tiếng.”

Mao Khang tiếp tục: “Vị trí đầu tiên là...”

Nhìn thấy những cái tên trong danh sách, anh ta hơi sững sờ, lớn tiếng nói: “bệnh viện Thế Kỷ Đường Sở Sở.”

Từ hội trường vang lên một tràng cười to.

Thậm chí, không ít phóng viên báo đài đang quay phim cũng bật cười.

Đèn nhấp nháy trên sân khấu, đèn sân khấu chiếu vào một vị trí ngay trước sân khấu.

Ngồi ở đó là một người phụ nữ ăn mặc rất xinh đẹp.

Cô chính là Đường Sở Sở.

Vốn dĩ cô không muốn đến để bị mất mặt.

Nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn đến.

Bởi vì cái danh hiệu này là do Giang Thần đã bỏ tiền ra để giúp cô có được, nếu cô không đến, cô đã phụ lòng của Giang Thần rồi.

Cô biết rằng nếu cô đến, cô nhất định sẽ bị chế giễu.

Nhưng cô vẫn đến.

Giang Thần lúc này đã bị bắt, cũng sắp bị tuyên án, cho dù có mất mặt, cô cũng vẫn đến, cũng coi như đó là một chút bồi thường cho Giang Thần.

Ánh đèn chiếu vào người cô, vô số ống kính đang chĩa vào Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở khẽ nhắm mắt hít sâu một hơi: “Giang Thần, hôm nay tôi sẽ không còn nợ nần gì anh nữa.”

Khai Hiểu Đồng cười và nói: “Mời cô Đường Sở Sở lên sân khấu và chia sẻ với mọi người một chút cảm giác khi giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi.”

Dưới ánh mắt của không ít máy quay, máy ảnh và tất cả khán giả, Đường Sở Sở đứng dậy và đi về phía sân khấu.

Có một nhân viên đến đeo micro cho cô.

Mao Hiểu Đồng cười giễu cợt: “Tôi đã nghe đến đại danh của cô Đường Sở Sở từ lâu. Đây là người được giới truyền thông đánh giá là mỹ nhân hiếm có trong năm nghìn năm qua. Đứng bên cạnh cô ấy, tôi thực sự rất áp lực.”

Vẻ mặt của Đường Sở Sở xấu hổ.

Mao Khang hỏi: “Đường Sở Sở, đã giành vị trí đầu tiên trong trận đấu, lúc này tâm trạng của cô như thế nào?”

Đường Sở Sở nhìn khán giả dưới hội trường.

Khán giả ở hàng ghế đầu, dù giàu có hay cao quý, đều là những tên tuổi lớn, nhưng cô thấy được sự coi thường và khinh bỉ trong biểu hiện của những người này.

Cô biết lần này mình thật sự đã mất mặt rồi.

Cô cầm micro, do dự một lúc rồi mới lên tiếng: “Tôi hoàn toàn không biết y thuật gì cả, cũng giống như những lời đồn đãi bên ngoài đã nói, tôi có thể giành được vị trí đầu tiên là vì chồng tôi đã chi tiền để nâng cao sự nổi tiếng của tôi, đưa tôi lọt vào top 1 bảng danh tiếng.”

Cô cúi đầu thật sâu.

“Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người.”

Sau khi cúi đầu, cô quay người và bước ra khỏi sân khấu.

Ở phía dưới hội trường, vị trí phía sau, Giang Thần sờ mũi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Xem ra Sở Sở oán hận tôi rất nhiều, tuy rằng không biết đại hội Y Học này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tôi phải tìm một cơ hội để giúp Sở Sở.”

Giang Thần nói xong vẫy tay với Tần Sương ở bên cạnh.

Tần Sương nói: “Cậu chủ, cậu ra lệnh đi.”

Giang Thần ghé vào tai cô ta nói nhỏ điều gì đó.

“Vâng.” Tần Sương gật đầu, lập tức đứng lên, rời khỏi vị trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK